Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1076



Chương 1076 “Được rồi, anh đừng nói nữa”.

“… Tử Uyên không muốn nhúng tay vào việc này” Tống Dung Đức nhìn cô ấy một cái, mập mờ nói: “Ý của Tử Uyên cũng là bảo em trả hai trăm bốn mươi nghìn tỷ cho Hoắc Anh Tuấn. Thật ra sáu mươi nghìn tỷ cũng đã rất nhiều rồi, không ít người không ăn không uống cả đời cũng không kiếm được ba trăm tỷ”

Những lời này, Tử Uyên không có nói, nhưng do anh ta không dám trực tiếp nói nên chỉ có thể mượn danh nghĩa của Tử Uyên để khuyến cô ấy.

“Em đã nói rồi mà, bây giờ em thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy, tất cả đều là quỹ ngân sách công ty. Hay anh cho em mượn trước đi, đến lúc đó em trả lại cho anh.” Đầu óc của Nhạc Hạ Thu đột nhiên nghĩ ra cách này, khổ sở nói.

Tống Dung Đức ngẩn người: “Nếu như anh có, chắc chắn là anh sẽ cho em. mượn, nhưng trong tay anh chỉ có hơn ba nghìn tỷ thôi.”

Trước đó người nhà họ Tống đã sớm đóng thẻ của anh ta lại vì để ngăn anh ta không tiếp tục qua lại với Nhạc Hạ Thu. Bây giờ anh ta đang sống dựa vào Âu Lam Phương, nhưng sản phẩm của Âu Lam Phương vừa mới đưa ra thị trường, cũng cần rất nhiều tài chính để PR và quảng cáo, anh ta cũng đang không có tiền.

Trong lòng Nhạc Hạ Thu cười khẩy một tiếng, yên lặng lẩm bẩm hai chữ: “Thật nghèo”

Đã nghèo như vậy, còn muốn cô ta giao ra hai trăm bốn mươi nghìn tỷ. Ngốc à.

Tống Dung Đức khuyên cô ấy: “Hạ Thu, em phải tin tưởng anh. Sau này anh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, sau này đừng nói là ba trăm nghìn tỷ, sáu trăm nghìn tỷ anh cũng có thể cho em được.”

“Được rồi, anh đừng nói nữa”.

Nhạc Hạ Thu khóc lóc: “Em đã bị Hoắc Anh Tuấn vứt bỏ một lần, em đã không còn tin tưởng vào tình cảm nữa. Em chỉ muốn nắm chặt những thứ mình có trong tay mà thôi, nhưng em không cam tâm, dựa vào cái gì mà Hoắc Anh Tuấn có thể đối xử với em như vậy.”

Đôi mắt của Tống Dung Đức ảm đạm: “Anh cũng rất muốn giúp em, nhưng anh đã hỏi ý kiến của rất nhiều luật sư. Vụ kiện cáo này em không thể thắng được.”

“Anh đi đi, em muốn ở một mình để tỉnh táo lại” Nhạc Hạ Thu quay lưng đi, hoàn toàn không muốn quan tâm tới anh ta.

Tổng Dung Đức cảm thấy rất khó chịu, anh ta nhìn cô ấy một lúc, rồi sau đó rời đi.

Rất thất vọng.

Anh ta không hiểu là Nhạc Hạ Thu thật sự không cam lòng khi bị Hoắc Anh Tuấn gây tổn thương nên mới giữ lấy tiền không chịu thả, hay là không nỡ nhỏ khoản tiền kia ra.

Nhưng Nhạc Hạ Thu của hiện tại khiến anh ta cảm thấy rất xa lạ. Người có thể yêu tiền, nhưng… không thể quá tham lam.

Mà trong thời gian gần đây, vì tìm kiếm luật sư cho cô ấy, anh ta chạy ngược chạy xuôi, cũng rất mệt mỏi. Thậm chí không đến công ty, nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không thèm hiểu.

Cuối cùng, anh ta lái xe đến tập đoàn Âu Lam Phương.

Khi đến nơi, dạo qua một vòng thì tình cờ gặp một nữ nhân viên vội vã bước ra từ thang máy, trên tay ôm hai gói que cay.

“Cô… cô không phải là… trợ lý bên cạnh Lâm Minh Kiều sao?” Tống Dung Đức chợt không thể nhớ ra tên cô ấy, chỉ là trước đây gặp vài lần lúc họp.

“Tên tôi là Sở Lan” Nữ nhân viên nói: “Giám đốc Lâm đặt đồ ăn bên ngoài, tôi xuống lấy cho cô ấy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.