Chương 1119
Cô ta biết một khi điều tra camera giám sát, tất cả mọi người sẽ biết mình đang vu oan cho Hoäc Anh Tuấn.
Chỉ là cô ta không ngờ được, đã tính toán kỹ như thế, cũng tính không ra Lâm Minh Kiều lại chạy ra giúp Hoäc Anh Tuấn.
Cô ta chạy quá nhanh, tất cả mọi người đều hiểu ra là chuyện gì rồi.
Nhưng cũng không ai nói gì, chỉ là nhiều người rất phẫn nộ, dù sao tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy bộ dáng của người từng giàu nhất phải chật vật bị đuối ra khỏi phòng tiệc.
Đám cậu ấm nhà giàu đẩy Hoäc Anh Tuấn thấy tình hình không xong, cũng lập tức tìm cớ thoát ngay, rất nhanh chỉ còn lại Tống Vương Quý và Lâm Minh Kiều.
“Chú Tống, cô Lâm, cảm ơn các người” Hoäc Anh Tuấn nhìn bọn họ, trong lòng khàn khàn, không ngờ tới sẽ có một ngày, mình lại được Lâm Minh Kiều giải vây cho.
“A, đừng cảm ơn tôi, nếu không ph: Lâm Minh Kiều sau khi thốt ra, vội vàng câm miệng lại, cô ấy hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái: “Tôi chỉ không thích có người gây sự trong buổi tiệc của tôi mà thôi Cô ấy xoay người lại rời đi.
Hoäc Anh Tuấn nhìn thoáng qua hướng cô ấy đi, nơi đó có Khương Tuyết Nhu.
Khóe mắt anh hơi nhu hòa xuống, tựa như thấm nước ấm vậy.
‘Tống Vương Quý thở dài: “Về sớm một chút đi, đám người đó chỉ muốn chỉnh cháu, có lẽ tối nay chú không nên gọi cháu tới đây”
“Cho dù chú không mời cháu, cháu cũng sẽ không mời mà đến thôi, cháu là tự mình muốn đến đây”
Ánh mắt của Hoäc Anh Tuấn đặt trên người Khương Tuyết Nhu.
Sau khi Tống Vương Quý nhìn qua, trong nháy cũng hiểu ra.
“Đã xử lý xong”
Sau khi Lâm Minh Kiều đi qua, liền nháy mắt một cái với Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên chú ý tới Hoäc Anh Tuấn cũng đang nhìn về phía này, khoảng cách rất xa, nhìn không rõ ánh mắt của anh, nhưng vẫn làm cho cô có chút mất tự nhiên: “Cậu không nói gì với anh ấy đó chứ”
“Tớ không hề nói điều gì cả” Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Chắc là anh ta không biết cậu lo lắng cho anh ta đâu”
“Tớ đâu có lo lắng cho anh ấy đâu”
Khương Tuyết Nhu giống như bị nói trúng tim đen, lập tức trừng mắt.
“Đừng có phủ nhận, tớ hiểu cậu mà”
Lâm Minh Kiều đặt tay lên bả vai cô: “Dù sao cũng là người đàn ông cậu đã từng yêu, nhìn thấy dáng vẻ sa sút của anh ta bây giờ, suy nghĩ trong lòng cũng sẽ không giống với người khác, tóm lại rất phức tạp, có chút hận, lại có chút đồng tình, còn có chút nói không rõ… “
“Cậu đừng nói nữa, tớ đi tìm Lương Duy Phong đây, lười giải thích với cậu luôn đấy”