Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1175



Chương 1175

Trước đây câu chỉ biết..cha..là cặn bã, nhưng bây giờ cậu phát hiện ra cha có thể chơi Lego và chơi bóng rổ rất giỏi. Sau trận đấu, Hoắc Anh Tuấn được bao người vây quanh, nhưng anh chỉ bước về phía Khương Tuyết Nhu. Anh đi tới bên Lãnh Lãnh và Tiểu Khê, nhẹ giọng hỏi: ‘Sau này cha dạy các con chơi bóng rổ Có được không?”

“Được được ” Tiểu Khê vui vẻ vỗ tay.

Lãnh Lãnh im lặng, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo khiến Hoắc Anh Tuấn biết rằng cậu đã đồng ý.

Khương Tuyết Nhu không khỏi hỏi: “Làm sao bọn họ đồng ý cho anh chơi.”

“Rất đơn giản, anh nói gửi cho họ mỗi người 10.000 tệ, ngày nào họ cũng ước anh đến.” Hoắc Anh Tuấn cười.

Khương Tuyết Nhu cứng họng mà phun ra: Hám tiền.

Vừa mắng thầm, điện thoại đã reo.

Là Lương Duy Phong gọi tới, vẻ mặt ngưng trọng.

Một lúc sau, cô lấy điện thoại và đi đến một bên một cách mất tự nhiên.

“Tuyết Nhu, em ở đâu, ồn ào quá.” Lương Duy Phong thì thào nói: “Khi nào thì em về?”

“Em cùng Lãnh Lãnh ra ngoài chơi, lát nữa sẽ trở về.” Khương Tuyết Nhu mất tự nhiên giải thích.

“Em chơi với Lãnh Lãnh, sao em không gọi anh.” Lương Duy Phong cười nói.

“Thôi, lần sau em sẽ gọi cho anh.”

Khương Tuyết Nhu viện cớ, kết thúc cuộc gọi.

Khi quay lại, cô đã thấy Hoắc Anh Tuấn và hai đứa trẻ đang đứng sau lưng mình.

Hoắc Anh Tuấn nhìn cô thâm thúy, “Lương Duy Phong hối thúc em trở về?”

“Muộn rồi, ngày mai bọn trẻ còn đi nhà trẻ.” Khương Tuyết Nhu vuốt tóc ra sau tai.

“Vậy thì em về đi, Tiểu Khê trước đây ở chung với anh, tối nay anh đưa Lãnh Lãnh đến đó, sáng mai sẽ cùng nhau đưa bọn trẻ đi nhà trẻ.”

Hoắc Anh Tuấn sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều, bổ sung giải thích, “Đừng lo lắng, anh không muốn giành bọn trẻ với em, anh chỉ nghĩ dù sao em cũng gửi Lãnh Lãnh cho ba em, tốt hơn là hãy để thằng bé ở lại với anh, đường đi còn gần hơn một chút. ”

Khương Tuyết Nhu nghe lời, Tuyết Minh Sơn đi xe bốn mươi đến năm mươi phút, quả nhiên hơi xa, “Lãnh Lãnh, ý của con thế nào?”

Khi Lãnh Lãnh mím môi im lặng, Tiểu Khê đã nắm lấy tay anh rồi nói: “Lãnh Lãnh, tối nay anh ngủ với em nhé, chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau, ngày mai chúng ta cùng nhau đến bên ông ngoại.”

“… Được.” Cuối cùng Lãnh Lãnh cũng gật đầu đồng ý.

“Được rồi,” Khương Tuyết Nhu không nói được gì.

Sau khi bước ra khỏi sân thể dục, cô lên xe một mình rời đi.

Trong gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn ôm hai đứa nhỏ một trái một phải, trong ánh đèn mờ ảo, không hiểu sao lòng cô như bị bỏ lại đâu đó. (haizzz, là lưu luyến đó)

Có một câu nói.

Con ở đâu thì lòng mẹ cũng ở đó.

Thực ra, cô ấy cũng muốn ở bên các con của mình.

Chỉ là bọn nhỏ không muốn đến biệt thự của Lương Duy Phong, cô không thể ép chúng đi.

… …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.