Chương 1179
Muốn cô ấy quay lại với mình càng sớm càng tốt, gia đình bốn người sẽ rất hạnh phúc.
Về sau anh chỉ nghe lời vợ, Tuyết Nhu kêu anh không được nói chuyện với ai, anh cũng sẽ không được lui tới với người đó.
Những gì Tuyết Nhu cấm anh làm, anh sẽ không bao giờ làm.
… …
Sáu giờ sáng.
Hoắc Anh Tuấn dậy tự nấu ăn.
Hoắc lão thái thái và Hoắc Lão dậy sớm, vừa nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, hai người suýt nữa rớt tròng mắt.
“Oái, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao, cháu thật sự nấu bữa sáng.” Hoắc lão thái tràn đầy xúc động. “Không ngờ cả đời này tôi lại có thể ăn bữa sáng của cháu trai.
“Bà nội đừng lo lắng, từ nay về sau mồi ngày đều có thể ắn.”
Hoắc Anh Tuấn cười đáp lại, trước đây anh vốn là người không ngoan, nhưng bây giờ nở nụ cười, gương mặt của anh giống như băng tuyết đầu tiên tan chảy.
Hoắc lão thái và Hoắc lão giống như gặp quỷ.
“A Tuấn, cháu…. Cháu ngáo đá à?” Hoắc lão thái thái ngập ngừng hỏi.
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Hoắc Nhã Lam bước xuống hỏi: “Ba mẹ, sao hai người đều ở trong bếp.”
“Hoắc Nhã Lam, hôm nay A Tuấn làm bữa sáng.” Hoắc Lão nghiêm túc nói.
Hoắc Nhã Lam nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đeo tạp dề thì sửng sốt, “Cũng tốt, dù sao nó vẫn luôn cho rằng người khác nấu không ngon, cho nó tự làm để xem có thể ăn được hay không.”
“Đây không phải là vấn đề.” Hoắc lão thái thái thì thào, “Vấn đề là… nó cười, và cười ngu ngu… giống như bị tâm thần vậy”.
“…”
Hoắc Anh Tuấn tức giận suýt chết, “Ông bà, tâm tình tốt lắm nên mới cười.”
“Đã xảy ra chuyện tốt gì sao?”
Hoắc laaxo thái tràn đầy nghi hoặc, giống như Hoắc gia bây giờ, Hoắc Vân Dương ngốc. Hoắc Chân không gượng dậy nổi, Hoắc Văn cả ngày đều than thở chuyện này chuyện kia, khóc lóc sướt mướt, nếu bà không vững tâm chắc đã tức chết rồi. Hoắc Nhã Lam nghĩ đến Lục Minh Anh.
Cô cho rằng đó là do cha của Hoắc Anh Tuấn trở về nên anh mới có tâm trạng tốt, chẳng tách người ta nói rằng cha là một phần không thể thiếu trong cuộc đười đứa trẻ, Hoắc Anh Tuấn trước đây giống như một viên kem nhưng khi lục Minh Anh quay trở lại, anh như một người đã thay đổi.
Ông bà sẽ biết thôi.”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, khí thế giữa hai lông mày bay bổng.
Hoắc lão thái thái và Hoắc Lão không thể giải thích được, nhưng Hoắc Nhã Lam lại căng thẳng.
Mãi cho đến khi hai người lớn tuổi đi ra ngoài, Hoắc Nhã Lam mới hốt hoảng tiến lại gần Hoắc Anh Tuấn, “Không phải là … lát nữa cha con sẽ đến chứ.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy vẻ mặt đầy căng thẳng của Hoắc Nhã Lam, anh nhướng mày “mẹ nghĩ nhiều rồi, cha hận không thể cùng Hoắc gia cả đời đoạn tuyệt, làm sao có thể tới đây.”
“… nói cũng đúng.” Hoắc Nhã Lam cúi đầu thở dài.
“Mẹ sẽ không nghĩ tới cha con nữa đấy chứ.” Hoắc Anh Tuấn đột ngột nói.