Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1182



Chương 1182

Cô giáo mẫu giáo ngạc nhiên, “Thì ra là sinh đôi, chẳng trách ngày thường chơi ngoan như vậy.”

“Đúng vậy, sau này cô giáo có thể liên lạc với tôi và mẹ bọn trẻ bất cứ lúc nào nếu cô có chuyện gì.” Hoắc Anh Tuấn tâm trạng vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn tú và tao nhã nở nụ cười quy*n rũ.

Các cô giáo mẫu giáo đều tim đập chân run.

… …

Trên đường trở lại công ty, Hoắc Anh Tuấn gọi điện cho Khương Tuyết Nhu.

Nếu là trước kia, Khương Tuyết Nhu sẽ đơn giản từ chối, nhưng coi như vì hai đứa nhỏ, hôm nay cô vẫn nhận điện thoại.

“Lãnh Lãnh tối hôm qua thế nào?”

“Tốt lắm, tối nay anh nói đưa thằng bé đi đá bóng với Tiểu Khê.” Hoắc Anh Tuấn ôn nhu nói, “Lãnh Lãnh đồng ý.”

“…”

Khương Tuyết Nhu vừa lái xe vừa khó chịu, không ngờ tên tiểu tử Lãnh Lãnh lại phản bội nhanh như vậy.

“Em có tới không.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên thấp giọng hỏi, “Chúng tôi sẽ thi đấu trên sân bóng quảng trường Magnolia.”

“Tôi là phụ nữ đã có gia đình, muốn nấu cơm cho chồng, tôi không có thời gian.” Khương Tuyết Nhu có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng mà kết hôn rồi bỏ mặc hai đứa nhỏ cũng không tốt,” Hoắc Anh Tuấn mơ hồ nói, “Kỳ thực bọn nhỏ đều muốn chúng ta tái hợp….”

Khương Tuyết Nhu không đợi anh nói xong đã cúp điện thoại.

Anh nhìn điện thoại cười cười, không tức giận, dù sao bây giờ còn có hai đứa nhỏ, lại quấy rầy bọn họ, anh không tin Lương Duy Phong không thể hiện ra cái đuôi hồ ly.

Lương Duy Phong cái đuôi thật sự không thể che giấu.

Đặc biệt là sau khi bị Khương Tuyết Nhu đập vào đêm hôm qua, anh đã kìm nén cơn tức giận của mình cả đêm.

Buổi sáng vừa đến công ty, anh đã đè Điền Tự Nhiên lên bàn làm việc để trút giận.

“Cậu ơi, dây chuyền sản xuất thuốc tiêm bột đông khô này gần đây…”

Lục Thanh Minh đẩy cửa phòng làm việc đi vào, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hoàn toàn sững sờ.

Anh không ngờ ông cậu vốn luôn lịch lãm nho nhã lại có thể làm chuyện điên cuồng như vậy trong văn phòng, không phải cậu anh chỉ yêu Khương Tuyết Nhu sao có thể …

“A ….” Điền Tự Nhiên sợ tới mức nhanh chóng mặc quần áo.

Vẻ mặt Lương Duy Phong đầy ngượng ngùng, xấu hổ, một tia xấu hổ khó chịu hiện lên sâu trong đáy mắt anh.

“Cút đi, ai cho cô dụ dỗ tôi.” Lương Duy Phong đẩy mạnh Điền Tự Nhiên.

Điền Tự Nhiên nhìn thấy bộ dáng hung dữ của hắn, trong lòng hoảng sợ, nước mắt lưng tròng.

Lục Thanh Minh ngẩn người, đầu ầm ầm, mãi đến sau khi cửa đóng lại, trong lòng chợt bừng tỉnh, lửa giận dâng trào, nhào lên đấm cho Lương Duy Phong một cái, “Đồ khốn kiếp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.