Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1186



Chương 1186

Trong văn phòng.

Khương Tuyết Nhu đang uống nước, hai tay kịch liệt chấn động, cái chén không được cầm chắc liền rơi xuống đất.

Cô xoa xoa lông mày, tự hỏi lòng mình sao có thể bất an đến vậy.

Cô không nhịn được gọi điện thoại đến nhà trẻ, cô giáo nói bọn trẻ rất ngoan, nói cô yên tâm.

Chỉ là Lục Thanh Minh nói anh ấy sẽ đến, tại sao anh ấy vẫn chưa tới.

Lúc sau, một vị cấp cao trong công ty đến tìm cô, cô bận bịu nên quên mất chuyện đó.

Cho đến năm giờ chiều, khi cô đang chuẩn bị cho cuộc họp thứ hai, Nghiêm Hà đột nhiên đi vào nói: “Khương tổng, có một người tên là Lương Hải Quỳnh ở sảnh dưới nói rằng bà ấy đang tìm cô. Nói cô giết con bà ấy, bà ấy không muốn sống nữa, sẽ giết cô rồi chết cùng cô. ”

Khương Tuyết Nhu sững sờ.

Cô giết Lục Thanh Minh?

Lục Thanh Minh đã chết.

Cô nói thầm trong lòng, “Tôi xuống xem thử một chút.”

“Khương tổng, cái này … sợ không an toàn, bà ấy mang theo dao ….” Nghiêm Hà ngập ngừng nói.

Khương Tuyết Nhu nghe vậy mà càng thêm bất an, Lương Hải Quỳnh sẽ không phát điên vô cớ, hẳn là Lục Thanh Minh.

“Tôi sẽ cẩn thận.” Cô vội vàng xuống lầu.

Nghiêm Hà nhìn bóng lưng cô cảm thấy rất bất an, nghĩ xong liền gọi điện thoại cho Lương Duy Phong nhưng không được, cuối cùng đành phải gọi điện cho Hoắc Anh Tuấn.

… …

Khi Khương Tuyết Nhu chạy nhanh tới đại sảnh, dưới lầu đã chật cứng người.

Lương Hải Quỳnh ngồi dưới đất, tay cầm dao, khóc rống lên, “Khương Tuyết Nhu, chết đi cho tôi, tôi không thiết sống nữa, nhưng tôi phải kéo theo cô, cô hại con tôi chết thảm quá.” … ”

Các nhân viên chỉ trỏ cô và bàn tán.

Khương Tuyết Nhu sải bước đi tới, Lương Hải Quỳnh nhìn thấy cô, nhanh chóng nhảy dựng lên, dùng dao lao về phía cô.

Hai nhân viên bảo vệ lao đến giữ bà ta.

Khương Tuyết Nhu trực tiếp nắm lấy cổ tay bà, giật lấy con dao của bà ta, ném sang một bên.

“Buông tôi ra.” Lương Hải Quỳnh hung hăng nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu, “Đồ khốn, sao không chết đi, tại sao lại muốn hãm hại Thanh Minh.”

“Lục Thanh Minh, anh ấy xảy ra chuyện gì?” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nhìn bà.

“Nó bị sao à?” Lương Hải Quỳnh tuyệt vọng kêu lên “nó chết rồi. Cuộc gọi cuối cùng trước khi chết là gọi cho cô. Nơi nó chết là trên đường đến công ty của cô. Cô dám nói không liên quan đến cái chết của nó?”

Con ngươi của Khương Tuyết Nhu mở to, đầu óc ngây ngẩn mấy giây.

“Chết rồi?” Cô lẩm bẩm, “Điều này… không thể, chiều nay tôi nhận được cuộc gọi từ anh ấy, anh ấy nói muốn đến gặp tôi”.

“Cô thừa nhận rồi, nó đang tìm cô. Có một vụ tai nạn xe hơi. Xe đâm vào gốc cây và bốc cháy. Thi thể bị thiêu rụi không thể nhận ra.” Lương Hải Quỳnh đột nhiên cúi xuống bắt đầu khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.