Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1411



Chương 1411

“Nhà tư bản đúng là có năng lực.”

Nguyễn Nhan cười lạnh một tiếng, quay người định rời đi.

“Chờ một chút.” Quý Tử Uyên bỗng nhiên gọi cô ấy, quay đầu nói với Đỗ Tuyên: “Anh đi ra ngoài trước đi.”

Đỗ Tuyên trợn mắt, đây là văn phòng của anh ta lại muốn anh ta ra ngoài.

Chẳng qua anh ta nhìn ánh mắt nguy hiểm của Quý Tử Uyên thì chỉ có thể cười khổ đi ra ngoài.

Anh ta thầm suy nghĩ trước kia Quý Tử Uyên cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, lần này hình như anh ấy cố tình nhắm vào Nguyễn Nhan, không lẽ anh ấy coi trọng Nguyễn Nhan, muốn ép cô ấy làm tình nhân bí mật của cậu Quý chứ.

Đỗ Tuyên nghĩ vậy thì cẩn thận đóng cửa lại.

Nguyễn Nhan nghe thấy tiếng đóng cửa thì đôi mắt trầm xuống nhưng cũng không nói gì.

“Cô có biết vì sao tôi giữ cô ở lại không.” Quý Tử Uyên nhìn cô ấy, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên lạnh lùng: “Cô đào tro cốt của vợ chồng Nhạc Hoàng Bách đúng không?”

Con ngươi Nguyễn Nhan co lại, môi mỏng mím lại nhưng không mở miệng.

“Cô rất thông minh.” Quý Tử Uyên lại cười: “Ít nhất cũng thông minh và tỉnh táo hơn phụ nữ bình thường.”

Anh ấy để ý lúc cô ấy đối diện với vấn đề sắc bén thì luôn im lặng, cũng không kích động, chứng tỏ tố chất tâm lý của người phụ nữ này rất mạnh.

“Phải, tôi đào lên đấy.” Lần này Nguyễn Nhan gật đầu.

“Tại sao?” Sắc mặt Quý Tử Uyên không thay đổi: “Cô biết Nhạc Tiếu Nhi?”

“Tôi biết.” Nguyễn Nhan nói: “Cho nên tôi đào tro cốt của cha mẹ cô ấy lên rồi chôn ở chỗ khác.”

Quý Tử Uyên lại châm điếu thuốc: “Tro cốt của cha mẹ cô ấy được chôn ở đó rất tốt, ai nói cô đụng vào, Nhạc Tiếu Nhi?”

Nguyễn Nhan kinh ngạc nhìn anh ấy một cái: “Cô ấy đều đã chết mất xác rồi, sao có thể nói tôi đi đào tro cốt được.”

“Chết mất xác?” Quý Tử Uyên xoay người sang chỗ khác, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, cười trầm thấp.

“Chẳng lẽ không đúng sao, cô ấy nhảy xuống biển, cho dù vận động viên bơi lội cũng rất khó sống sót.” Nguyễn Nhan bỗng nhiên thấp giọng nói: “Có lẽ thi thể của cô ấy chìm xuống đáy biển đã bị cá ăn sạch sẽ.”

“. . . Cô im miệng.”

Quý Tử Uyên hít một hơi cảnh cáo.

Nguyễn Nhan nhìn lưng anh ấy, lúc anh ấy không nhìn thấy thì ánh mắt lóe lên lửa giận.

“Theo như tôi biết Nhạc Tiếu Nhi không có bạn bè, chỉ có quen biết Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu.” Quý Tử Uyên nói: “Thậm chí lúc cô ấy ngồi tù, cô cũng không đi thăm, tôi rất tò mò từ lúc nào cô ấy biến thành bạn của cô, cô còn chạy đi đào tro cốt của cha mẹ Nhạc Tiếu Nhi, nếu cô không giải thích rõ ràng. . . .”

Anh ấy dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi nghi ngờ cô làm chuyện tà giáo không muốn người ta biết, sau đó báo cảnh sát bắt cô.”

Nguyễn Nhan nhìn anh ấy: “Tôi nói cô ấy báo mộng cho tôi, anh có tin không.”

“Cô nghĩ tôi là đồ ngốc à.” Quý Tử Uyên không chút nghi ngờ cười lạnh.

Nguyễn Nhan cắn môi: “Tôi nói là sự thật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.