Chương 1416
Nhạc Trạch Đàm sợ muốn tè ra quần.
“Anh đúng là đồ vô dụng.” Nguyễn Nhan lạnh lùng cười cười.
“Đúng, tôi là đồ vô dụng, tôi là rác rưởi, tôi cầu xin cô.” Nhạc Trạch Đàm khóc lên.
“Vô dụng thôi.” Nguyễn Nhan cầm dao lên.
Nhạc Trạch Đàm tuyệt vọng chửi ầm lên: “Nhạc Hạ Thu, con khốn nhà mày, những năm qua tao giúp mày bao nhiêu chuyện, mày sẽ chết không yên đâu, ông đây có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho. . . .”
Anh ta chưa nói xong thì con dao đã đâm vào ngực.
Nhạc Trạch Đàm vừa cảm nhận được đau đớn thì hôn mê bất tỉnh.
Nguyễn Nhan rút dao ra, con dao này rất đặc biệt, chỉ cần đi vào một chút thì sẽ lùi lại.
Cô ấy chỉ muốn dọa Nhạc Trạch Đàm, quả nhiên anh ta sợ hãi giống như cô ấy nghĩ.
Mặc dù cô ấy vô cùng căm hận Nhạc Trạch Đàm, thậm chí hận không thể giết anh ta.
Nếu không có anh ta thì cha mẹ của mình sẽ không phải chết.
Nguyễn Nhan vừa nghĩ vậy thì đôi mắt đầy sát khí: “Nhạc Trạch Đàm, Nhạc Hạ Thu, sớm muộn gì tôi sẽ làm cho các người sống không bằng chết.”
“Cô Nguyễn. . . .”
Chàng trai đen thui đi tới.
“Anh đưa anh ta ra ngoài, tìm một chỗ kín đáo, lúc anh ta sắp tỉnh lại thì giả vờ muốn chôn anh ta, để anh ta có cơ hội chạy trốn.” Nguyễn Nhan dặn dò.
“Chúng tôi vất vả lắm mới bắt được anh ta, tại sao còn để anh ta chạy trốn. . . .”
“Coi như tôi giúp một người bạn.” Con ngươi Nguyễn Nhan dần dịu đi.
“Thật hiếm thấy, cô Nguyễn còn có bạn bè sao.” Chàng trai kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, rất lâu rồi, nhưng bây giờ cũng không liên lạc.” Nguyễn Nhan nhẹ nhàng nói, nhưng lúc cô ấy tuyệt vọng nhất nhận được sự ấm áp đó, cô ấy sẽ không quên.
Mặc dù cô cũng rất ghét Hoắc Anh Tuấn, nhưng gần đây anh đã cùng bạn tốt của cô tái hợp, trong trường hợp đó cô không ngại giúp đỡ.
“Sau khi Nhạc Trạch Đàm trốn đi, nơi này sẽ không dùng được nữa, sớm dẫn người đi đổi chỗ khác.” Nguyễn Nhan an bài.
“Được.”
… …
Sau khi Nguyễn Nhan rời đi, người đàn ông đưa Nhạc Trạch Đàm lên núi.
Lúc Nhạc Trạch Đàm sắp tỉnh lại, liền giả vờ cầm xẻng đào hố.
Nhạc Trạch Đàm tỉnh dậy nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chợt hiểu mình sắp bị chôn sống.
Anh tưởng anh đã chết, nhưng anh vẫn chưa chết.
Anh chịu đựng cơn đau trong lồng ngực và rón rén bước đi.
“Này, người đâu, dừng lại.” Anh vừa chạy được một đoạn, có người đã phát hiện ra và chạy theo ngay lập tức.