Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1555



Chương 1555

“Đừng …” Sở Minh Khôi kinh hãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ khẩn cầu mà trước nay chưa từng có, “Hoắc Anh Tuấn, tôi thua rồi tôi không phải là đối thủ của anh, mà… đứa nhỏ .. . là vô tội., làm ơn … hãy thả nó đi … ”

“Ha, thả nó đi,  vậy ai sẽ tha cho Hoắc Phong Lang, ai sẽ cứu Hoắc Phong Lang.” Hoắc Anh Tuấn đau đớn hét lên, “Hoắc Phong Lang không phải từng là một đứa nhỏ sao? Mấy chục năm nó gọi ông là cha, ông nhìn nó lớn lên, vậy mà ông cũng ác độc ra tay hại nó.”

Sở Minh Khôi bị anh dẫm suýt chút nữa tắt thở, chỉ có thể nắm chặt lấy chân Hoắc Anh Tuấn, ” thằng bé mới … bốn tuổi…”

“Muốn nó sống thì hãy ngoan ngoãn vào tù đi, khai nhận hết mọi tội danh cho tôi, tôi sẽ thả con trai ông ra, nghe chưa?” Hoắc Anh Tuấn túm lấy đầu ông ta nhấc lên, âm thanh lạnh lẽo truyền vào tai cảnh báo.

“Được…” Sở Minh Khôi tuyệt vọng gật đầu.

“Nhân tiện, tôi quên nói với ông rằng cháu trai của ông, Sở Văn Khiêm người mà ông âm thầm nuôi dưỡng đã đến nước Y tìm chủ tịch tập đoàn Garson. Tôi sợ … anh ta sẽ không bao giờ trở lại nữa.” Hoắc Anh Tuấn lạnh nhạt nói.

Sở Minh Khôi trợn tròn mắt, Sở Văn Khiêm chính là người kế thừa mà ông đã dày công đào tạo.

Hoắc Anh Tuấn thờ ơ, lạnh lùng nói: “Bởi vì người đứng phía sau tập đoàn Garson là cha của tôi, Lục Minh Anh, ông đã phái người ra nước ngoài truy sát hết lần này đến lần khác.”

Đôi môi mỏng dính máu của Sở Minh Khôi khẽ mấp máy, một lúc sau mới cười mỉa mai.

Có vẻ như cuối cùng ông ta cũng hiểu mình bị đánh bại ở đâu.

Dường như đã hiểu tại sao Hoắc Anh Tuấn lại có thể lật kèo nhanh như vậy.

Không ngờ, mưu tính mấy chục năm, cuối cùng lên ngôi vị người giàu có nhất chưa được bao lâu nhưng lại bị hai cha con Hoắc Anh Tuấn kéo xuống trong thời gian ngắn như vậy.

Và khi bị kéo xuống chính là Địa Ngục.

Hoắc Anh Tuấn xoay người mở cửa phòng ngủ, cùng lúc đó, cảnh sát từ bên ngoài ập vào, cuối cùng cũng bắt được Sở Minh Khôi.

Hoắc Anh Tuấn từng bước đi xuống lầu.

Trong sân, Lục Minh Anh đứng quay lưng về phía anh, trên tay cầm điếu thuốc.

“Cha, bà nội và mối thù của Hoắc Phong Lang cuối cùng cũng đã báo xong.” Hoắc Anh Tuấn bước đến bên ông, trầm thấp nói.

“Đúng vậy, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Lục Minh Anh hút một hơi thuốc, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, sau đó là một người thẳng thắn cương nghị, hai mắt đỏ hoe.

Hoắc Anh Tuấn cổ họng đau đến co rút, rõ ràng là đã báo thù, nhưng lại không biết phải nói gì.

“Cha, cùng con đến bệnh viện thăm mẹ đi, mẹ có vẻ bị thương rất nặng.” Hoắc Anh Tuấn nói.

“Đi đi, cha không muốn nhìn thấy bà ấy.” Lục Minh Anh đút tay túi quần, xoay người rời đi.

“Cha, cha còn quan tâm đến mẹ, nếu không đêm nay cha không vội đến hiện trường cùng cảnh sát giải cứu mẹ.” Hoắc Anh Tuấn đột ngột nói, “càng không nói đến Sở Minh Khôi vì đã bắt bà làm con tin mà thả hắn đi.”

“Con suy nghĩ nhiều rồi, đó là bởi vì ta biết Chiến Thành làm nội gián ở bên Sở Minh Khôi…”

“Nhưng không ai biết nếu Sở Minh Khôi vội vàng trốn đi, Chiến Thành còn có cơ hội gặp được ông ta hay không, nếu Sở Minh Khôi không tới đây, có lẽ chúng ta không thể thuận lợi bắt được ông ta.” Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời ông, nói một cách phức tạp, “Đã mấy chục năm, con không thấy cha tái hôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.