Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1593



Chương 1593

“Rất tốt, Nguyễn Nhan, tôi sẽ ghi nhớ, cũng sẽ nói không sót một chữ cho Tử Uyên, cô chờ sự nghiệp của mình kết thúc đi.” Thang Nhược Lan tức đến run người, nhưng sự tỉnh táo và lý trí nhiều năm làm cho cô ta kiềm chế không ra tay với Nguyễn Nhan.

Nhưng lúc Thang Nhược Lan rời đi thì đạp mạnh cửa phòng nghỉ.

Cả đám bên ngoài xem trò hay nhìn thấy cô ta tức giận thì hoảng sợ tránh đi, sợ bị liên lụy.

Nhạc Tình đau đầu nhìn Nguyễn Nhan: “Bà cô của tôi ơi, tôi biết cô chán ghét Thang Nhược Lan, nhưng cô có thể nể mặt một chút được không, dù sao cô ta là mợ Quý tương lai, Đỗ Tổng cũng phải nể mặt.”

“Không sao, tôi không làm được diễn viên thì sau này cô và tôi cùng lập nghiệp thôi.” Nguyễn Nhan hững hờ nói: “Năng lực lập nghiệp của tôi còn tốt hơn diễn xuất đấy.”

Nhạc Tình xấu hổ: “Tôi cầu xin cô đừng lừa tôi, cô từng lập nghiệp lúc nào chứ, hơn nữa nhà họ Quý muốn xử lý một người thì rất dễ dàng.”

“Tôi biết.” Nguyễn Nhan cười cười, nụ cười đầy mỉa mai.

Không có ai hiểu rõ hơn cô, bởi vì trước đó cô bị người ta giết chết một lần.

Đạo diễn Khâu nhanh chóng tổ chức một cuộc họp khẩn cấp: “Bởi vì cuối năm Thang Nhược Lan sẽ kết hôn nên sợ không đủ thời gian quay phim, cho nên tôi và công ty của cô ta bàn bạc một chút, nữ chính đổi thành Nguyễn Nhan, mặt khác nữ số hai sẽ vào đoàn phim sau, cho nên hai ngày nay mọi người nghỉ ngơi một chút, Nguyễn Nhan, cô làm quen với kịch bản của nữ chính một chút.”

“Được.” Nguyễn Nhan cầm kịch bản trong sự kinh ngạc của mọi người.

Nếu nói Thang Nhược Lan muốn kết hôn mà từ bỏ vai diễn thì không có ai tin.

Mọi người biết Nguyễn Nhan diễn quá tốt, cô ta ở lại chỉ có thể bị đè bẹp, cho nên đành phải rời đi, đây cũng là lý do Nguyễn Nhan và Thang Nhược Lan cãi nhau vào buổi trưa.

Chẳng qua tất cả mọi người rất thông minh cùng giữ yên lặng.

. . .

Buổi chiều không có quay phim.

Nguyễn Nhan ngồi xe trở về khách sạn.

Cô chuẩn bị tắm rửa rồi quay về thành phố hai ngày.

Bởi vì trong phòng tắm quá nóng, cô quấn khăn tắm đi ra.

Nhưng cô vừa ra ngoài nhìn thấy dáng người ngồi trên sô pha thì cả người cứng đờ, Quý Tử Uyên vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, áo sơ mi và quần dài đắt tiền, tóc ngắn màu đen, dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn.

Cô không nghĩ tới anh lại không gõ cửa đã đi vào phòng người khác.

“Quý Tử Uyên, sao anh vào đây được.” Nguyễn Nhan không vui, dưới tình huống như vậy, cô không thể cách nào bình tĩnh được.

“Tôi đi vào từ cửa.” Quý Tử Uyên giơ hai ngón tay, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ phòng.

Anh hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, khăn tắm màu hồng bao quanh những chỗ nhạy cảm, chỉ lộ vai và đôi chân dài dính nước, tóc dài cũng được gội qua nhưng vẫn chưa sấy khô được quấn lên đầu, khuôn mặt nhỏ và xương quai xanh tinh xảo làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể điên cuồng.

Chẳng qua điều Quý Tử Uyên ngây người là đôi mắt đen nhánh giống như được rửa qua bằng nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.