Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1594



Chương 1594

Giống như Nhạc Tiếu Nhi vào lúc tuổi dậy thì.

Sau khi hai người làm chuyện đó lần đầu tiên, cô tắm rửa xong đi ra cũng giống như vậy, mái tóc ướt sũng được quấn lên đầu, đôi mắt giống như được rửa qua nước, chứa đầy sự lo lắng xấu hổ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

Quý Tử Uyên đột nhiên cảm giác trong cơ thể có một luồng khí nóng bốc lên.

Rất nhiều người nói anh trăng hoa, nhưng anh biết mình không phải là người thích gần phụ nữ.

Nhưng lúc này anh giống như một chàng trai trẻ tuổi chưa trải qua việc đời.

Đương nhiên cũng giống như anh năm đó.

Năm đó, đã bao lâu rồi?

Bảy tám năm rồi nhỉ?

Đã lâu đến mức làm cho anh không nhớ rõ.

Nguyễn Nhan tức giận đến run người, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đi tới bên giường cầm lấy quần áo.

Quý Tử Uyên không kiêng dè nhìn bắp chân mảnh khảnh lộ ra ngoài khăn tắm.

Nguyễn Nhan chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.

Nhưng bởi vì cô bọc khăn tắm quanh người nên không thể đi nhanh được, dáng vẻ yểu điệu bước đi.

Cô lo lắng không dám thở mạnh, chỉ sợ Quý Tử Uyên đi tới hôn cô giống như lần trước.

Trước khi cô mặc quần áo, nếu anh ra tay thì cô tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.

Nhưng cũng may từ đầu đến cuối Quý Tử Uyên vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Sau khi Nguyễn Nhan đi vào phòng tắm đóng cửa lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Quý Tử Uyên rút điếu thuốc ra, sương mù che kín lửa nóng trong đáy mắt của anh.

Anh hút thêm một hơi, cảm nhận được chỗ đó khó chịu thì trầm giọng chửi thề một câu.

Anh không ngờ có một ngày mình nhìn thấy lưng của một người phụ nữ lại có dục vọng.

Chắc chắn lâu rồi anh chưa đụng vào phụ nữ.

Đúng là không có tiền đồ.

Cửa phòng tắm nhanh chóng được mở ra, Nguyễn Nhan mặc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng bình thường và quần jean, cả người giống như một sinh viên đại học.

“Không ngờ cô sẽ mặc đồ màu hồng.” Quý Tử Uyên vô thức thốt ra.

“Vì sao tôi không thể mặc màu hồng.” Nguyễn Nhan phản bác, không sai, bình thường cô hiếm khi mặc màu hồng, nhưng bộ quần áo này của một nhãn hàng cao cấp tài trợ, cô nhận tiền phát ngôn của người ta thì phải mặc.

Quý Tử Uyên cầm điếu thuốc khẽ giật mình, lông mi dài tạo ra hai bóng dài.

Đúng vậy, ai quy định Nguyễn Nhan không thể mặc, từ khi anh biết cô thì giống như Nhạc Tiếu Nhi, tính cách của Nhạc Tiếu Nhi cũng ở trong người Nguyễn Nhan.

Dù sao, trong trí nhớ của anh, Nhạc Tiếu Nhi sẽ không mặc đồ màu sáng như thế, cô luôn lạnh lùng, thản nhiên, màu sắc của quần áo cũng như thế.

“Quý Tử Uyên, tôi không quan tâm trước kia anh và nghệ sĩ nữ của Phàm Ngu có quan hệ gì, nhưng tôi nhắc nhở anh sau này anh muốn vào phòng của tôi thì nhớ phải gõ cửa, chứ không phải xông vào khi chưa có sự đồng ý của người khác.”

Nguyễn Nhan không thể nhịn con người này được nữa: “Tôi chỉ ký hợp đồng với Phàm Ngu, tôi không hề bán cả bản thân cho các anh, mong các anh cho tôi một chút riêng tư.”

“Vì sao tôi vào đây, không phải cô biết rõ nhất à.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.