Chương 1597
Nguyễn Nhan: “. . . Nếu Thang Nhược Lan biết, cho dù tôi tìm việc khác thì cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Đó là chuyện của cô.” Quý Tử Uyên cầm vali của cô đi ra ngoài.
Nguyễn Nhan vội vàng đuổi theo, hai người tại hành lang bên trên lôi kéo lên.
“Cô muốn cho người khác nhìn thấy à?” Quý Tử Uyên nhíu mày.
“. . .”
Nguyễn Nhan không có cách nào khác, đành phải đi xuống lầu rồi lên xe của anh.
Tài xế nhìn Nguyễn Nhan cũng không có nhiều biểu cảm, bình tĩnh lái xe.
Nguyễn Nhan đành phải gửi tin nhắn cho Nhạc Tình nói cô đi trước.
Từ chỗ này quay về thành phố mất khoảng nửa tiếng.
Nguyễn Nhan cúi đầu nhìn điện thoại thì không thoải mái, sau đó cô nhắm mắt lại.
Hôm qua cô đọc kịch bản quá muộn nên một lát sau cô ngủ thiếp đi.
Quý Tử Uyên quay đầu nhìn về phía cô, người phụ nữ dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt lại, lông mày dày giống lông vũ, mũi cao tinh xảo, khuôn mặt rất thanh tú.
Anh cứ nhìn cô như vậy.
Tài xế phía trước cũng chú ý tới nên cố ý đánh tay lái.
Đầu Nguyễn Nhan nghiêng về phía anh, đúng lúc dựa vào vai của anh.
Quý Tử Uyên nhìn tài xế, tài xế lúng túng cười cười, dù sao anh ta đi theo anh nhiều năm như vậy nên rất hiểu Quý Tử Uyên.
Anh dùng ánh mắt như vậy nhìn một người phụ nữ, không thể nào không có cảm giác.
Quý Tử Uyên thật sự không nghĩ gì cả.
Lúc cô nói không muốn ngủ với người đàn ông đã ngủ với Nhạc Tiếu Nhi.
Anh đã từ bỏ suy nghĩ muốn ngủ với cô.
Người khác có thể, nhưng cô không giống, cô là bạn của Nhạc Tiếu Nhi.
Nhưng bây giờ người phụ nữ này dựa vào vai anh, mùi hương trên tóc của cô giống như đúc với Nhạc Tiếu Nhi.
Rất kỳ lạ, anh lại nghĩ đến mùi hương của Nhạc Tiếu Nhi.
Quý Tử Uyên nắm chặt điện thoại, mỗi lần anh nghĩ đến người phụ nữ thì giống như có người siết chặt trái tim mình.
Gần đây cảm giác này ngày càng mãnh liệt.
. . .
Xe chạy hơn một tiếng, Nguyễn Nhan tỉnh lại, bởi vì xe dừng lại.
Cô mơ màng mở mắt ra thì phát hiện mình dựa vào vai anh.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen cười như không cười của Quý Tử Uyên: “Vai của tôi dùng có tốt sao?”
Nguyễn Nhan chán nản nhíu mày, cô vốn muốn giữ khoảng cách với anh, kết quả cô lại dựa vào anh ngủ.
“Xin lỗi, tôi quá buồn ngủ.”