Chương 1637
Lâm Minh Kiều nói tiếp: “Cũng may lúc đó có người cứu tôi nên không có chuyện gì, nhưng tôi bị thương nặng được đưa đến bệnh viện. Sau này tôi đã gọi cảnh sát, nhưng Nhạc Trạch Đàm lại giàu có, hùng mạnh như vậy, ngược lại anh ta lại bôi nhọ tôi. Tôi không quyền không thế, như một con chuột đi ngang qua đường, rõ ràng là người bị hại nhưng đi đến đâu cũng bị mọi người mắng chửi, sau đó không thể không ra nước ngoài trốn tránh.”
“Khoảng thời gian đầu ra nước ngoài không được tốt cho lắm, tôi thường nghĩ đến anh, khi đó nghĩ anh có thể gửi cho tôi một tin nhắn hay cuộc gọi điện thoại nhưng …không có gì cả. Khi đó tôi cũng từng nghĩ đến nếu lúc đó anh bên cạnh lúc tôi bất lực nhất tôi nhất định sẽ quay lại với anh. Người khác không tin tôi bởi vì không hiểu tôi, còn anh nhất định sẽ tin tưởng tôi.”
Lâm Minh Kiều cười khổ, lúc này, những gì cô ấy nói ngược lại đều là sự thật.
Khi đó vẫn còn ảo tưởng nhưng từ đầu tới cuối anh chưa bao giờ xuất hiện.
Giang Bồi Viễn khuôn mặt tuấn tú, xấu hổ,
Anh căn bản lúc đó không tin, nhưng về sau nghe Tân Giai Linh nói ở Thanh Đồng đã nghe phong phanh về vấn đề này, xem ra điều này là thật. Lâm gia dường như muốn leo lên Nhạc gia, đến Kinh Đô phát triển. .
Bởi vì Tân Giai Linh nói, anh liền tin tưởng, lúc đó anh còn rất thất vọng và đau khổ.
Thậm chí, có một lần vì uống quá nhiều anh đã vô tình có quan hệ với Tân Giai Linh.
“Sau này, khi về nước không ngờ tới là đã đụng phải anh và Tân Giai Linh ở sân bay, còn bị các người giễu cợt.” Lâm Minh Kiều hai mắt đỏ hoe nhìn anh.
“Minh Kiều, tôi xin lỗi.” Giang Bồi Viễn đau lòng.
Lâm Minh Kiều sửng sốt, đã lâu rồi anh chưa nói lời xin lỗi nào.
Không nghĩ tới lời Tuyết Nhu nói, một ít nước mắt còn có ích lợi hơn nhiều so với cô nói một đống đạo lý.
Cô ấy không khóc, anh mãi mãi không bao giờ tin điều đó.
Cô ấy đã khóc và anh tin điều đó.
Ôi
“Không cần thiết phải xin lỗi, ai cũng có số phận của riêng mình.” Lâm Minh Kiều sờ sờ bụng, “Cũng giống như tôi bây giờ, con gái nuôi của tổng thống tương lai và là vợ của Tống Dung Đức, nhưng các người hẳn đều biết anh ấy không yêu tôi.”
Đôi mắt Giang Bồi Viễn run lên, “Minh Kiều, có phải… em sống không tốt?”
“Anh biết tôi đã trở thành con gái nuôi của Tống gia như thế nào không.”
Lâm Minh Kiều nhìn anh, “Sau khi trở về nước, trong buổi họp phát hành sản phẩm mới của Âu Lâm Sênh, Nhạc Trạch Đàm đã bỏ thuốc vào rượu của tôi, tối hôm đó Tống Dung Đức cũng say, trời xui đất khiến chúng tôi đã một lần quan hệ. Tống Gia không muốn Tống Dung Đức kết hôn với Nhạc Hạ Thu nên cố ý đem chuyện tối hôm đó bắt anh ta chịu trách nhiệm, thậm chí còn trộm đổi thuốc tránh thai của tôi.”
“Thật ra Tống Dung Đức có chết cũng không chịu cưới tôi, tôi cũng không biết mình có thai. Sau đó Tống gia đã nói rằng nếu tôi không hạ sinh đứa nhỏ liền sẽ đối phó Lâm thị, nếu tôi đồng ý sinh đứa nhỏ thì Tống Nguyên sẽ nhận tôi làm con gái nuôi, tôi không còn cách nào khác.”
“Tống Gia thật là đê hèn.” Giang Bồi Viễn không ngờ tới là có nhiều chuyện oan ức như vậy lại đổ lên đầu cô.
“Hèn hạ?” Lâm Minh Kiều cười nhạt, “Con gái nuôi của tổng thống, ai mà không ghen tị.”