Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1698



Chương 1698

Ngôn Minh Hạo tâm tư hơi rối bời, say khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng liền sợ hãi.

Từ lâu Mạnh Quốc Xuyên đã hết lòng giúp đỡ Lương Duy Phong, giờ Lương Duy Phong đã trở thành người giàu nhất Nguyệt Hàn, đã tạo áp lực cho Tống tổng mà phía sau là tập đoàn Tống thị, Mạnh Quốc Xuyên muốn lật đổ Tống tổng để trở thành người nắm quyền đất nước này.

“Đại thiếu gia, anh thật là sáng suốt.”

Ngôn Minh Hạo kinh ngạc, anh ấy vốn tưởng rằng thiếu gia mất trí nhớ sẽ không còn như trước nữa nhưng không ngờ lại càng khôn ngoan, quyết đoán hơn.

Trong bệnh viện, ngày hôm sau khi Khương Tuyết Nhu mở điện thoại di động lên, nhìn thấy trên mạng tràn ngập tin tức kho hàng của tập đoàn Diệp thị bị cháy. Sau khi chuyện này bại lộ, trên mạng tràn ngập những tin tức tiêu cực của tập đoàn Kế Diệp.

[Có nhầm lẫn gì không? Tôi cứ tưởng Diệp thị là dịch vụ chuyển phát nhanh tốt, phục vụ tốt, nhanh chóng, không ngờ trong gói hàng còn tìm thấy cồn. Sơ suất quá. Tôi nhất định sẽ không dám yêu cầu Diệp thị gửi hàng trong tương lai.”

[Diệp Gia Thanh, chủ tịch của Diệp thị, vốn là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Diệp thị đã ra đầu thú.  Việc chuyển phát nhanh của tập đoàn Diệp thị cũ đang rối ren. Làm sao Diệp thị có thể tốt hơn được?”

[Gói hàng của tôi ở trong nhà kho, nơi xảy ra hỏa hoạn lần này. Bên trong là một chiếc đồng hồ mà bạn tôi gửi từ nước ngoài về. Nó trị giá 50.000 hoặc 60.000 tệ. Tôi tức chết, mọi người  tuyệt đối đừng tìm Diệp thị gửi hàng đi. ]

“…”

Diệp Gia Thanh ngồi trên giường bệnh, điện thoại di động liên tục đổ chuông, đều là cuộc gọi từ cấp cao của công ty. Nghe nói có vài công ty thương mại điện tử hiện đang hợp tác với Diệp thị đang định hủy bỏ hợp tác.

Quý Tử Uyên trong mắt lóe lên vẻ khó chịu, “Tối hôm qua cô ấy ngất xỉu, bộ dạng cô ấy như vậy mà anh cho xuất viện sao?”

“Cô ấy khăng khăng muốn xuất viện, chúng tôi không còn cách nào khác.” Bác sĩ nói, “Đây là bệnh viện, không phải nhà tù, chỉ cần cô ấy ký giấy xuất viện, chúng tôi không thể bắt ép cô ấy ở lại.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên lạnh lùng vô cùng.

Nhưng anh biết rằng những gì bác sĩ nói đều có lý.

Cô ấy muốn xuất viện, quả thực bệnh viện cũng không có cách nào ngăn cô được.

Chỉ nghĩ đến cái cách cô ngất đi đêm qua, một cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực.

Đêm qua, cô đã cắn anh như thế này và bỏ đi không nói một tiếng.

Nguyễn Nhan, cô giỏi lắm.

Quý Tử Uyên không nói lời nào rời khỏi bệnh viện, bước lên xe.

Vừa định khởi động xe, cha anh Quý Gia Minh đã gọi điện thoại cho anh, “Trở về Quý Gia ngay lập tức.”

“Nếu cha muốn nói tới Thang Nhược Lan, con nghĩ là không cần.” Quý Tử Uyên biết rõ thủ đoạn nhỏ của Thang Nhược Lan, cô càng tung ra nhiều thủ đoạn lại khiến anh càng kinh tởm hơn.

“Sao lại không cần, Thang Nhược Lan là ân nhân cứu mạng của mẹ con, có cô ấy ở đây bệnh tình mẹ con sẽ được bảo vệ.” Quý Gia Minh tức giận nói, “Chỉ là một người phụ nữ, cưới cô ấy về có thể làm vật trang trí trong nhà, cô ấy có muốn sự nghiệp thì giao cho sự nghiệp, muốn tiền thì giao tiền, Quý gia chúng ta không phải không có khả năng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.