Chương 1706
Lâm Minh Kiều sửng sốt, Tống Dung Đức kinh ngạc: “Không thể nào, tất cả mọi người đều biết chuyện kết hôn của hai người, Thang Nhược Lan đồng ý sao?”
“Quản lý quá nhiều, cô ta muốn nhiều thứ quá, tôi đã quyết định rồi.” Quý Tử Uyên hiển nhiên không muốn nói thêm gì, “Đi thôi, tôi đưa cô đến khoa sản.”
Trên đường gặp Khổng bác sĩ, Khổng bác sĩ cười gật đầu, “Quý bác sĩ, vết thương trên miệng đã lành chưa? Hôm nay nhớ bôi thuốc.”
Thân thể mảnh mai của Quý Tử Uyên cứng đờ, nhưng Khổng bác sĩ cũng chào hỏi rồi rời đi.
Tống Dung Đức hét lên, “Miệng anh đau, chẳng trách còn đeo khẩu trang, để tôi xem.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay kéo cánh tay Quý Tử Uyên, nhưng đột nhiên bị anh ấy nắm lấy cổ tay.
“Anh làm gì vậy, buông ra, bạn bè quan tâm đến nhau không được à?.” Tống Dung Đức trách móc.
Đôi mắt đen của Quý Tử Uyên sau thấu kính càng ngày càng ảm đạm.
Lâm Minh Kiều khóe miệng giật giật, vội vàng kéo Tống Dung Đức, “Người ta không muốn cho anh xem, anh không nên vô tư như vậy, Quý Thiếu không muốn mất hình tượng.”
Tống Dung Đức vốn là muốn đi xem thử một cái, nhưng nhìn thấy bàn tay nhỏ bé non nớt mềm mại nắm lấy tay trái của anh, cả người có chút cứng lên.
Tại sao bàn tay của cô ấy lại nhỏ, mảnh mai và trơn tuột hơn bàn tay của anh.
Lúc đó anh đinh trở tay nắm chặt thì Lâm Minh Kiều nhanh chóng rút tay lại.
Tống Dung Đức nhếch môi tỏ vẻ bất mãn, Quý Tử Uyên ở bên thấy vậy cũng không nói nên lời. Anh nghĩ trên đời này cầm tay phụ nữ không phải đều giống nhau hết sao, sờ cái tay thôi mà cũng làm bộ làm tịch.( haha anh chưa giác ngộ đấy thôi)
“Này, Tử Uyên, sao anh lại bị thương ở miệng vậy.” Tống Dung Đức định thần lại, thản nhiên nói: “Vết thương này không phải là do phụ nữ chứ.”
“Không phải việc của anh, khoa sản ở đây.” Quý Tử Uyên dừng chân lại.
Tống Dung Đức đi theo Lâm Minh Kiều định đi vào, nhưng lại bị thực tập sinh chặn ở cửa, “Đàn ông không được vào.”
Anh buồn bực, đành phải đừng lại.
Sau khi Lâm Minh Kiều bước vào, Quý Tử Uyên liếc mắt, nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của anh, nói: “Hiện tại anh đối với cô ấy khá quan tâm.”
“Dù sao thì chúng tôi cũng đã kết hôn rồi, cô ấy còn đang mang thai con của tôi, tôi thật sự muốn sống với cô ấy” Tống Dung Đức thành thật mà nói.
“Anh buông bỏ Nhạc Hạ Thu rồi sao?” Quý Tử Uyên hỏi.
Tống Dung Đức sắc mặt cứng lại, nửa ngày khó chịu nói: “Hạ Thu hoàn toàn không đáng để tôi quan tâm, mười năm chăm sóc coi như cho chó ăn. Từ nay về sau, tôi muốn sống có trách nhiệm với gia đình, tình cảm giữa tôi và Lâm Minh Kiều có thể vun đắp. Trước đây trong lòng tôi chỉ có Nhạc Hạ Thu, hoàn toàn không nhìn ra được lòng tốt của những người phụ nữ khác, bây giờ tôi mới thấy rằng, cô ấy cũng rất tốt.”
Chỉ là quá hung ác, cho dù anh ấy nghiêm khắc như thế nào, cũng không thể cắm sừng anh ấy.
Đương nhiên, những lời này anh không nói cho Quý Tử Uyên, đàn ông luôn có cái thể diện.
“Mà này, nói thật đi, cuối cùng miệng anh là như thế nào.” Tống Dung Đức nghi ngờ, “Không phải miệng anh bị phụ nữ cắn chứ.”