Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1750



Chương 1750

“Không được.” Khương Tuyết Nhu vội vàng nói: “Chú Lục, chú là át chủ bài của bọn con, quan hệ của chú và Hoắc Anh Tuấn không thể bị lộ, nếu chuyện này đến đường cùng, bọn con phải nhờ chú mang theo hai đứa bé bình an vô sự rời đi.”

“Có lẽ không nghiêm trọng như vậy, dù sao đó là mẹ ruột của con.” Hoắc Nhã Lam nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Hiểu Lãnh và Hiểu Khê cũng là cháu của bà ta, lúc trước dì và Hoắc Anh Tuấn mâu thuẫn sâu đậm cũng không ác độc như thế.”

Nói khó nghe chút bà chỉ nghĩ cách nâng đỡ Hoắc Phong Lang ngồi lên vị trí tổng giám đốc.

Sau đó Hoắc Anh Tuấn có con trai và con gái, bà còn rất vui vẻ.

Khương Tuyết Nhu cô đơn không lên tiếng.

Hoắc Anh Tuấn thở dài: “Mẹ cô ấy còn đánh Tuyết Nhu.”

Lục Minh Anh châm điếu thuốc, trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, vậy cha tạm thời không đi tìm Thương Dục Thiên, còn nữa. . . Kế hoạch của các con sẽ rời đi vào tuần sau, còn đi hay không?”

Mọi người nhìn Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu im lặng một lúc lâu, lắc đầu: “Con muốn ở lại biết rõ sự thật.”

Hoắc Anh Tuấn sờ tóc cô, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng, cũng dần dần kiên định: “Cha, thế lực của nhà họ Thương thế nào?”

Lục Minh Anh im lặng một lát, phức tạp nói: “Cha nhớ đã nói với con rồi, vợ của Thương Dục Thiên là chủ đảo Solomon, Khương Tụng từng lưu lạc đến đó, bà ta khai phá dầu mỏ trên đảo, Khương Tụng và Thương Dục Thiên ngang nhau về tiền bạc, một người nắm giữ dầu hỏa, một người nắm giữ giao thông đường thủy và ngân hàng, bọn họ đi bất kỳ nước nào cũng được tổng thống tự mình tiếp đón.”

Khương Tuyết Nhu vô cùng khiếp sợ: “Chẳng lẽ không phải mẹ con gả cho Thương Dục Thiên mới có địa vị bây giờ sao?”

“Con sai rồi, hai người mạnh kết hợp lại với nhau.” Lục Minh Anh nhìn cô có chút thương xót: “Theo lý thuyết con là con gái ruột của bà ta, nếu Khương Tụng công khai nhận lại con, dù sao mu bàn tay cũng là thịt, con sẽ trở thành cô chủ giàu nhất thế giới.”

“Cha, cha đừng xát muối lên vết thương Tuyết Nhu nữa, Tuyết Nhu không quan tâm những chuyện này.” Hoắc Anh Tuấn vội vàng cắt ngang: “Cha, con có cách này, hôm nay chúng ta đã xử lý người của Thương Dục Thiên không ít, con đoán Thương Dục Thiên chắc chắn sẽ gọi người từ vịnh Nia đến đây, nhưng chỉ cần đám người kia không qua được hải quan, không vào được nước Nguyệt Hàn, cho dù Thương Dục Thiên và Khương Tụng có nhiều tiền thì bọn họ cũng sẽ không có ai giúp đỡ ở nước Nguyệt Hàn, sau khi chúng ta đóng cửa lại, muốn xử lý thế nào cũng được.”

Lục Minh Anh có chút kinh ngạc: “Con thật là to gan, Thương Dục Thiên và Khương Tụng xảy ra chuyện ở nước Nguyệt Hàn thì Tống Nguyên sẽ rơi vào phiền phức, Tống Nguyên cũng sẽ không đồng ý cho con làm như vậy, bởi vì nhà họ Tống không chịu được việc nhà họ Thương điên cuồng trả thù.”

“Cha, cha nói nhà họ Thương và đảo Solomon là hai thế lực khổng lồ, nơi có tiền có quyền thì sẽ có tranh giành, nhất là người tài của nhà họ Thương xuất hiện liên tục, những người này không ghen tỵ với Thương Dục Thiên sao? Chỉ cần chúng ta có thể tìm được người hợp tác chính xác của nhà họ Thương thì cái chết của Thương Dục Thiên là một chuyện vui với một số người nhà họ Thương.”

Hoắc Anh Tuấn sâu xa nói, tất cả mọi người hiểu.

Ánh mắt Lục Minh Anh nhìn anh đầy ngơ ngác.

Khương Tuyết Nhu có chút sững sờ: “Nhất định. . . Phải làm như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.