Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1751



Chương 1751

“Đây chỉ là bị buộc đến một bước cuối cùng chúng ta vì tự vệ mới có thể làm sự tình, em yên tâm đi, cho dù có ngày đó thì anh cũng sẽ không làm hại mẹ em, cùng lắm là. . . Giam lỏng bà ta.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng an ủi cô: “Khoảng thời gian này, chúng ta vẫn là muốn cùng Thương Dục Thiên, Khương Tụng thấy phía trên, thật tốt tâm sự, hiểu lầm đến cùng ở nơi nào, có thể giải mở tốt nhất, không giải được vậy liền không có cách nào.”

Khương Tuyết Nhu gật đầu, cô nhất định phải nhanh chóng biết rõ sự thật.

Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn về phía Lục Minh Anh: “Cha, làm phiền cha đến vịnh Nia một chuyến, tìm hiểu người nhà họ Thương có ai đố kỵ với Thương Dục Thiên nhất, dù sao sau đó Khương Tụng mới xuất hiện, chắc chắn ở trên đảo có người không phục bà ta.”

“Được rồi, hôm nay cha sẽ sắp xếp máy bay.” Lục Minh Anh gật đầu.

. . .

Cùng lúc đó.

Trong biệt thự nhà họ Thương.

Thương Dục Thiên nhìn hai người vệ sĩ da đen đang quỳ ở trước mặt mình, sắc mặt u ám.

“Cho nên, tôi mang theo ba mươi người từ vịnh Nia đến đây, bây giờ chỉ có hai người còn nguyên vẹn sao?”

Hai người da đen run lẩy bẩy.

Khương Kiều Nhân hoảng sợ trong lòng, nhưng cô ta nghĩ Khương Tụng đang ở bên cạnh nên đỏ mắt đứng dậy: “Khương Tuyết Nhu đã mang theo người của Thanh Long Hội, còn thông báo với Quý Tử Uyên, Thanh Long Hội và người nhà họ Quý bao bây bọn con ở trong phòng thí nghiệm, còn cố tình đánh bọn họ đến tàn phế.”

“Sao có thể chứ.” Khương Tụng tức giận vỗ bàn đứng lên: “Nếu mẹ sớm biết như thế thì đã phế cô ta ở trong nhà hàng rồi.”

“Mẹ, chú Thương, con xin lỗi, do con quá vô dụng.” Khương Kiều Nhân khóc lên: “Con muốn sớm lấy được phòng thí nghiệm, nhưng người của Hoắc Anh Tuấn canh gác rất chặt nên con mang theo nhiều người đến đó, không ngờ bọn họ tàn nhẫn như thế.”

“Được rồi, con đừng khóc, mẹ đã coi thường con khốn Khương Tuyết Nhu, mẹ sẽ thông báo vịnh Nia sắp xếp người đến đây, con phải chịu thiệt thòi thế nào thì mẹ sẽ trả lại cho bọn họ gấp đôi.” Khương Tụng nghiến răng nghiến lợi nói.

Thương Dục Thiên xoa trán, hiện tại ông ta hối hận đã đến nước Nguyệt Hàn: “Nếu anh là Hoắc Anh Tuấn, cho dù chúng ta gọi người tới cũng không vào được nước Nguyệt Hàn.”

Khương Kiều Nhân sững sờ, Khương Tụng nhíu mày: “Anh có ý gì, chỉ với Hoắc Anh Tuấn còn dám ngăn cản người của chúng ta vào nước Nguyệt Hàn sao?”

“Khương Tụng, dù sao nhà họ Hoắc là gia tộc lớn ở nước Nguyệt Hàn, bọn họ và nhà họ Tống cùng một thuyền, đừng nhìn Hoắc Thị đã bị thu mua bảy mươi phần trăm, nhưng quan hệ của cậu ta không hề bình thường.” Sắc mặt Thương Dục Thiên nặng nề: “Anh khuyên trong thời gian này hai mẹ con thu tay lại một chút, người của chúng ta bị tổn thất nặng nề, hiện tại chúng ta là chim trong lồng.”

Khương Tụng cười nhạo một tiếng: “Thương Dục Thiên, có phải anh muốn giúp Khương Tuyết Nhu nên cố ý hù dọa em đúng không.”

Thương Dục Thiên nhìn Khương Tụng thì đáy lòng hiện lên sự xa lạ: “Khương Tụng, từ lúc nào em lại trở nên không còn lý trí vậy, không giống em chút nào.”

“Cho tới bây giờ em chưa từng thay đổi, người thay đổi là anh.” Khương Tụng phản bác.

“Mẹ, chú Thương, hai người đừng cãi nhau.” Khương Kiều Nhân vội vàng khuyên nói: “Do con, nếu không phải bởi vì con thì chúng ta sẽ không đến nước Nguyệt Hàn.”

“Sao có thể trách con được, muốn trách thì phải trách Khương Tuyết Nhu.” Khương Tụng căm hận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.