Chương 1868
Nhưng bây giờ không phải là lúc phải chịu trách nhiệm.
Khương Tuyết Nhu cười với Mạnh Nguy nói: “ba trăm triệu mời ông, đắt quá, tôi nghĩ không cần thiết.”
“Khương Tiểu thư cho dù không muốn thế nào, tôi và Khương Kiểu Nhân cũng đã ký hợp đồng, vẫn là con dấu chính thức của công ty Mạnh Nguy cười nhạo nói.
“Vậy thì sao? Nếu vi phạm hơp đồng thì để vi phạm đi.” Khương Tuyết Nhu nhíu mày nói,Ông thật sự cho rằng công ty là của ông, đừng tưởng rằng tôi không biết Lương Duy Phong đứng sau lưng ông. “Tôi nhắc nhở ông, một khi cổ phần trong tay Khương Kiểu Nhân bị đóng băng, kiện tụng kéo dài thì Hoắc Thị là do Hoắc gia Chúng tôi có tiếng nói cuối
cùng. Chúng tôi, muốn yêu cầu ông ra đi lúc nào cũng được.
“Cô.. .”
“Hơn nữa, ông thân là người chấp hành tổng giám đốc, hoàn toàn không nghe mệnh lệnh của đổng sự, ngược lại cùng chúng tôi chống đối. Tôi đều muốn hoài nghi ông có phải hay không muốn xâm chiếm công ty. Nhìn xem một chút Hoắc Thị vị trí trên dưới cao tầng, cái nào không phải người của ông an bài, thật là chó mèo gì đều có thể chạy tới tùy ý kêu gào.” Khương Tuyết Nhu chữ chữ châu ngọc, nói chuyện cực kỳ băng lãnh, cơ mặt Mạnh Quy co giật run rẩy.
Hoắc Anh Tuấn chưa bao giờ thấy Khương Tuyết Nhu lãnh đạm như vậy, chẳng qua cô như thế càng hấp dẫn, cô đơn giản là một mỹ nhân lạnh lùng.
Manh Nguy chế nhạo, “Khương Tiểu thư không chỉ muốn cách chức tôi, mà còn muốn cách chức tất cả quản lý cấp cao mà tôi thuê, đúng không?”
“Phải thì như thế nào, ông sẽ cút à.”
Khương Tuyết Nhu chế nhạo, “Người như ông, ở chỗ này không biết xấu hổ.”
Mạnh Nguy tức giận siết chặt tay.
“Tôi biết ông sẽ không đi.”
Khương Tuyết Nhu lại nói: “Nhưng từ ngày mai, Hoắc Anh Tuấn sẽ đến công ty đảm nhận chức tổng giám đốc. Ông đã bị giáng chức rồi. Ông không cần cảm thấy không phục. Trước mặt tuyệt đối là quyền của hội đồng quản trị, giám đốc, ông không đủ tư cách để làm việc. Phải nói là ông là người làm công không có tư cách gì để nói không.”
Nói xong cô dắt Hoắc Anh Tuấn quay đi.
Vừa đi đến cửa, bên trong đột nhiên truyền đến âm thanh chén bể.
Khương Tuyết Nhu nháy mắt với Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn hiểu ý nắm tay quay lại.
Vừa hay nhìn thấy Mạnh Nguy một mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào lưng họ, trên đó có một chiếc cốc bị vỡ do ông ta đập xuống đất.
“Ồ, ông có bản lĩnh nha.” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày vẻ mặt bình tĩnh , “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tổng giám đốc chấp hành dám ở trước mặt đổng sự,?nện cái chén trừng mắt.
“Không phải, tôi vô tình làm rơi cốc.” Mạnh Nguy lạnh lùng nói, “Thế nào, cơ thể tôi mất khống chế, run rẩy cũng không được sao, tôi lại không phải cố ý, cậu con mắt nào nhìn thấy sao.”
“Tôi đặc biệt xem như lần đầu nhìn thấy, người làm công còn kiêu ngạo hơn cả ông chủ . Được rồi, ông có thể đi. Ngày mai không cần đến công ty.”
Hoắc Anh Tuấn chán ghét hừ lên một tiếng, kéo Khương Tuyết Nhu đi.
Chỉ là dọc theo đường đi, nghĩ đến vẻ mặt Mạnh Nguy vẫn là buồn nôn, “Cô nói ngày mai ông ta sẽ đi.”