Chương 2011
Mẹ Lâm vừa tới không lâu đã bị Chung Nghệ Vi bắt đi.
Lâm Minh Kiều khóc không ra nước mắt, cô vốn muốn mẹ Lâm giúp cô hút sữa, thật là mệt mỏi.
Tống Dung Đức nhìn cô thất vọng thì mím môi muốn nói lại thôi.
Sau khi Lâm Minh Kiều ăn cơm xong rồi nằm trên giường chơi game, đột nhiên có người lấy đi điện thoại của cô.
“Bác sĩ nói trong thời gian ở cữ thì ít dùng điện thoại đi, không tốt cho mắt, em muốn bị mù à.” Tống Dung Đức ném điện thoại của cô lên ghế sô pha: “Anh nhắc nhở em rằng sáng nay em đã chơi nhiều rồi.”
Lâm Minh Kiều vốn bực bội, cô cũng biết chơi điện thoại không tốt, nhưng Tống Dung Đức quan tâm thì cô khó chịu: “Anh quản tôi à, coi như tôi mù lòa cũng do anh hại, ai bảo anh làm cho tôi mang thai sinh con.”
Tống Dung Đức “Ồ” một tiếng: “Anh sợ em sẽ đổ trách nhiệm lên người anh, cho nên anh mới không thể để em chơi, đến lúc đó em mù rồi để. . . .”
Anh ta dừng lại, vẻ mặt có chút căng thẳng, không nói nữa.
Lâm Minh Kiều cười lạnh: “Để anh cái gì, để anh chịu trách nhiệm, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để anh chịu trách nhiệm.”
“Được rồi, em cũng sinh con rồi, anh không thể trốn tránh trách nhiệm.” Tống Dung Đức hừ một tiếng: “Em ngủ một lát đi, đừng dùng mắt của mình ra đùa giỡn, em cảm thấy anh nói sai, anh có thể gọi điện thoại hỏi cha mẹ em xem anh nói có đúng không.”
“Xem như anh lợi hại, còn biết tố cáo.”
Lâm Minh Kiều buồn bực không thôi.
Cô thở hổn hển hừ một tiếng rồi nằm xuống đưa lưng về phía anh ta, tỏ vẻ không muốn quan tâm anh ta.
Chẳng qua ngực cô rất đau, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi, cô bỗng nhiên cảm thấy khác thường, giống như tảng đá trên ngực đột nhiên biến mất.
Cô mông lung mở hai mắt ra nhìn thấy Tống Dung Đức đang luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo cho cô.
Cô mờ mịt, sau đó tỉnh táo lại thì vội vàng hét rầm lên: “Tống Dung Đức, anh là đồ khốn. . . .”
“Đừng nói bậy.” Tống Dung Đức vội vàng che miệng cô lại, đôi mắt đào hoa lóe lên sự mờ mịt, phức tạp và nóng rực.
Lâm Minh Kiều không biết mình tức giận hay là xấu hổ, cả khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng, đôi mắt xinh đẹp đầy sát khí.
Hiện tại cô hi vọng mình đang nằm mơ, tất cả chỉ là giấc mơ.
Không sai, cô và Tống Dung Đức đã có con, nhưng cuối cùng hai người chỉ làm một lần, mà lần đó cả người đều say, không nhớ rõ mọi chuyện.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình là cô gái ngây thơ.
“Anh nhìn em ngủ cứ lật qua lật lại khó chịu.” Tống Dung Đức cũng rất xấu hổ, anh ta là đàn ông, nhưng mặt cũng nóng bừng.
Anh ta đã có con, thậm chí còn đưa phim đen cho Hoắc Anh Tuấn.
Chương 2012:
Tống Thanh Duệ nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, đột nhiên nở nụ cười, “Vậy là chị xấu hổ, vì chuyện này sao? Lúc tôi đi du học, tôi thường xuyên nhìn thấy những người phụ nữ nước ngoài cho con bú ở nhà ga.”
Lâm Minh Kiều: “…”
Đó là nước ngoài, đó không phải trong nước.
Còn cô là một cô gái trẻ ở thời đại mới, cô sẽ ngại ngùng.
“Nhưng … Tôi vẫn tôn trọng phụ nữ.”
Tống Thanh Duệ cười xoa đầu cô, xoay người rời đi.
Lâm Minh Kiều đưa tay sờ sờ chỗ vừa rồi trên đầu, cảm giác là lạ.
Nhưng cô không nghĩ quá nhiều.
Sau khi cho đứa bé ăn xong, cô mở chiếc bánh mà Tống Thanh Duệ mang tới, nó không lớn lắm chỉ là một miếng nhỏ, tuỳ tiện nếm thử, không ngờ lại ngon như vậy, hương vị là món tráng miệng rất chính thống của Pháp mà cô đã từng ăn khi làm việc ở nước ngoài.
Chỉ là quá nhỏ, ăn xong một miếng vẫn có chút thèm.
Vì vậy, cô gửi một cái Wechat cho Tống Thanh Duệ, “Tiệm mà vợ đồng nghiệp của cậu mở tên là gì? Có tiệm Wechat không? Bánh ăn có vị khá ngon.”
Tống Thanh Duệ: [Không phải chị đang giảm cân.]
Lâm Minh Kiều: “…”
Phụ nữ nói giảm cân có thể làm quá so với sự thật.
Lâm Minh Kiều trả lời:【Ăn no mới có sức lực để giảm cân.】
Tống Thành Duệ gửi bức ảnh động “có đạo lý” qua [Không cần hỏi đồng nghiệp, tiệm bánh ngọt ở bên cạnh công ty của em, nếu chị muốn ăn, em sẽ mua cho chị, còn cửa cổng của Phủ tổng thống được bảo vệ nghiêm ngặt, nói chung là bình thường không ai dám gửi cái gì đó qua]
Lâm Minh Kiều suy nghĩ một chút, quả nhiên là như vậy.
Phủ tổng thống không giống như sống trong biệt thự trước đây , không phải cô nói gọi món tráng miệng, người ta liền dám giao tận nơi.
Bất cứ ai ở gần lối vào của Phủ tổng thống đều phải bị theo dõi, và có thể có gián điệp.
Lâm Minh Kiều: [Nhưng như thế rất phiền phức?]
Tống Thanh Duệ: [Không sao, dù sao em bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì liền thích nuôi nấng bé heo.】
“…”
Lâm Minh Kiều tức giận cười, đây là khác nào là đang mắng cô.
Cô tức giận trả lời: 【Tốt lắm, Tống Thanh Duệ, cậu chết chắc.】
Tống Thanh Duệ lập tức quỳ xuống biểu tình “Ta biết ta sai rồi.”
Lâm Minh Kiều tưởng tượng Tống Thanh Duệ đại bá cầm trà nóng quỳ ở trước mặt cô, trong lòng lập tức buồn cười.
Không phải nói, nó khá thú vị.
…
Cô ở nhà thêm vài ngày, cho đến khi Nguyệt Nguyệt thích nghi với cuộc sống của Phủ tổng thống, mới đến công ty mỹ phẩm làm việc.
Một là không chăm chỉ làm việc mỗi ngày cũng không phải là giải pháp, hai là không thể trốn Tống Dung Đức mãi được.
Ngày đầu tiên đến công ty, cô liền mở cuộc họp, sau đó tiến vào phòng thí nghiệm bắt đầu nghiên cứu phát minh sản phẩm.
Mặc dù có đội ngũ trong phòng thí nghiệm nhưng về mặt kỹ thuật vẫn kém hơn cô.
Bận rộn đến bốn giờ chiều, cô mới bước ra khỏi thang máy khi chuẩn bị tan sở.
Đột nhiên một nhóm phóng viên lớn lao vào từ bên ngoài.