Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 249: Sự Trừng Phạt Của Hoắc Anh Tuấn





"Yên lặng đi." Ngôn Minh Hạo cười nói: "Hoắc Vân Dương là cái thứ gì chứ? Cô chẳng lẽ còn không suy nghĩ ra Hoắc Vân Dương tại sao đối với cô trước sau thái độ thay đổi lớn như vậy sao"
Khương Kiều Nhân ngẩn ngơ, cô nhìn vào mắt Hoắc Anh Tuấn, đột nhiên nghĩ tới anh cũng họ Hoắc: "Không đúng, tôi không có nghe nói nhà họ Hoắc có người tên là Hoắc Anh Tuấn."
"Nhà họ Hoắc có bao nhiêu người là cô có thể biết rõ ràng hết sao?" Ngôn Minh Hạo đùa cợt: "Để cho tôi nói cho cô biết, Hoắc thiếu gia của chúng ta là vị thiếu gia lớn nhất nhà họ Hoắc gia, hai mươi tuổi đã tiếp quản tập đoàn Hoắc thị".

| Khương Kiều Nhân đầu óc vang ong ong, thật là giống như đang nằm mơ vậy.

Mọi người đều biết, vị đại thiếu gia thần bí của nhà họ Hoắc kia là con của Hoắc Nhã Lam, người này rất huyền bí, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn mọi người đều biết.


Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
| Hai mươi tuổi vào công ty, bởi vì chú hai không phục, anh trực tiếp ngay trước mặt của mọi người cắt đứt một cái chân của ông ta.


Sau đó nhờ anh quản lý tập đoàn Hoắc thị, thay đổi chiến lược phát triển ở hải ngoại lập tức tốc độ phát triển tăng nhanh như sấm sét, thậm chí quốc gia cũng truyền tin về công ty khoa học kỹ thuật tài chính.


Trước mắt tài sản của anh đã có thể đi vào top mười trên bảng xếp hạng toàn cầu, nghe nói, ở nước ta người giàu có nhất chính là anh, nhưng thần bí nhất cũng là anh.


"Không thể nào, anh lừa gạt tôi." Khương Kiều Nhân thật là ghen tị muốn nổi điên, Khương Tuyết Nhu làm sao có thể kiếm được một người như vậy.

Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Tôi còn cần lừa gạt cô sao? Hoắc Vân Dương tên ngu xuẩn kia thấy Hoắc thiểu gia liền bị dọa sợ tè ra quần." Ngôn Minh Hạo cười nhạo một tiếng: " Khương Kiều Nhân, Hoắc thiếu gia vốn là không muốn tự mình đối phó với cô, nhưng cô ngàn.

không nên vạn không nên bỏ thuốc Khương Tuyết Nhu, cũng không nên đem cái loại hình ảnh đó phát cho truyền thông"
| Khương Kiều Nhân sợ ngây người, cả người run rẩy quỳ rạp xuống trước mặt Hoắc Anh Tuấn, dùng sức dập đầu: "Hoắc thiếu gia, là tôi ngu xuẩn, là tôi đần, van cầu anh bỏ qua cho tôi."

Hoắc Anh Tuấn chán ghét đá một cước khiến cô ta văng ra xa, đáy mắt lạnh lẽo hận không thể đem người này hủy diệt hoàn toàn: "Cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?"
"Không không không, không phải tôi, hình không phải tôi chụp." Khương Kiều Nhân mặt đầy sợ hãi lắc đầu: "Là một người xa lạ gửi cho tôi, thật, đêm hôm đó tôi thật là đã bỏ thuốc Khương Tuyết Nhu, nhưng sau đó Lương Duy Phong tới, video kia liền bị hủy hết."
| Hoắc thiếu gia chân mày dán chặt vào nhau, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc: "Không phải cô?"
| "Tôi có thể thề." Khương Kiều Nhân miệng rớt mấy cái răng, trong miệng đều là máu: "Tôi nếu là có những tấm hình kia, tôi sớm đã lấy ra tới uy hiếp Khương Tuyết Nhu, trước đó làm sao lại có thể để cho cô ta ngồi vững vàng vị trí chủ tịch, càng không để cho cô ta ném bố mẹ tôi vào tù."
"Lời thề của cô không đáng tiền" Hoắc Anh Tuấn dãn đôi mày rậm, nhưng có điều suy nghĩ, lời Khương Kiều Nhân nói hắn cũng có chút đáng tin, nhưng nếu như không phải là cô ta, vậy là ai?
Anh trong lòng khẽ động, kéo môi cười, chuyện đêm đó, trừ Khương Tuyết Nhu, dường như chỉ có Lương Duy Phong.


Cái này là do Lương Duy Phong, thật không đơn giản, Khương Tuyết Nhu biết rất rõ ràng là anh ta thích mình, nhưng vẫn là nguyện ý cùng anh ta trở thành bạn.


Lương Duy Phong thuở còn trẻ đi ngay ra nước ngoài mở chi nhánh công ty, người như vậy mà hiền lành?
Anh căn bản không tin.


Khương Kiều Nhận biết anh tin mình, liền vội vàng nói: "Hoắc thiếu gia, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi bảo đảm sau này lại cũng không tìm Khương Tuyết Nhu gây phiền toái nữa, tôi sẽ rời khỏi thành phố Thanh Đồng"

"Cô cảm thấy tôi sẽ để cho cô yên ổn rời đi?" Hoắc Anh Tuấn âm trầm cười: "Chuyện của cô tôi điều tra qua, từ nhỏ bị gạt bán, lớn lên ở nông thôn, mười lăm tuổi cùng ngủ với địa chủ trong thôn, sau đó sau khi lên trung học cấp ba cũng là được người giàu có bao nuôi, còn có thai, đáng tiếc, trở về nhà họ Khương cũng không an phận."
Khương Kiều Nhân sắc mặt ảm đạm, những thứ này đều là lịch sử đen tối của cô ta, cô ta rõ ràng đã che giấu toàn bộ, lại bị anh tra ra được, người này quá kinh khủng.


| "Nếu cô thích đàn ông như vậy, tôi sẽ để cho cô thỏa mãn"
| Hoắc Anh Tuấn nói xong cũng không quay đầu lại, đi rất nhanh, một lão đàn ông | hơn năm mươi tuổi, vóc người thấp bé, tướng mạo xấu xí đi vào.


| Ông ta nhìn Khương Kiều Nhân một lúc, dùng sức nuốt nước miếng: "Hoắc thiếu chính là để cho tôi cưới cô ấy?".


Khương Kiều Nhân mặt đầy sợ hãi nhìn về phía Ngôn Minh Hạo: "Đừng để cho tôi với ông ta, tôi có thể ngủ với anh, anh muốn như thế nào thì như thế đó, giống như Hoắc Vân Dương như vậy cũng được"
- ----------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.