Hoắc Anh Tuấn cười: "Được nha, em học thơ tình cũng không ít, lần đầu tiên gặp mặt em đã dùng những thứ này để trêu ghẹo anh, em nói xem em còn lại bao nhiêu nữa, toàn bộ lấy ra dùng một chút đi."
Khương Tuyết Nhu bị anh chất vấn đến á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm lấy cổ anh nũng nịu: "Em sai rồi chồng, nhưng mà em bây giờ thật không lừa gạt anh, anh bắt em phải nói rốt cuộc từ lúc nào yêu anh, thật là không nói được, có thể là trong cuộc sống cùng anh chung đụng từng ly từng tí, cũng có thể là ban đầu anh một lần lại một lần anh hùng cứu mỹ nhân, chờ đến khi em chân chính ý thức được, thì em đã yêu anh."
Hoắc Anh Tuấn bị lời nói của cô làm lòng cũng mềm nhũn cả ra: "Thật?" "Ừ, thật ra thì thời điểm lần đầu tiên thấy anh, em cảm thấy anh là người nam nhân đẹp trai nhất đời này của em, chẳng qua là bình thường tính cách của anh không tốt, luôn là đối với em lãnh ngôn lãnh ngữ, nhiều lần chọc em tức giận đến khóc, bằng không em đã sớm yêu anh, yêu anh nhưng thật ra là một chuyện rất dễ dàng."
Khương Tuyết Nhu hai tay nâng lên đôi gò má anh tuấn chói mắt, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy dáng vẻ giả vờ của anh.
Hoắc Anh Tuấn hung hăng hôn lên trên cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái: "Em nói xem cái miệng nhỏ nhắn này làm sao mà không quyến rũ đàn ông được chứ, trước kia chắc là đã quyến rũ quá nhiều thiếu gia rồi?" "Chỉ có anh thôi, sau này cũng chỉ sẽ có anh"Khương Tuyết Nhu ôm chặc anh.
Hoắc Anh Tuấn như mắc xương trong cổ họng, cổ họng khàn khàn: "Ngoan, em như vậy anh thật rất muốn cùng em sinh con." Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ cả lên, lúc đang do dự có muốn gật đầu hay không, điện thoại di động của Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên vang lên.
Anh nhìn điện thoại một cái, cau mày để bên tai.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói tức giận ngất trời của ông cụ Hoắc: "Súc sinh, sao mày không quản người đàn bà của mày, lại còn muốn lấy lại quyền sở hữu con chip của tập đoàn Hoắc thị, tao thấy cô ta là không biết trời cao đất rộng"
Khương Tuyết Nhu nhíu mày.
Hoắc Anh Tuấn cười nhìn cô một cái, thanh âm lạnh lùng: "Ý của vợ tôi cũng chính là ý của tôi." "Hoắc Anh Tuấn, mày thật muốn tạo tức chết”Ông cụ Hoắc thanh âm phát run.
"Ông ngoại, tôi vốn là không muốn làm tận tuyệt như vậy, là do các người đã quá tuyệt tình”Hoắc Anh Tuấn thanh âm nhàn nhạt.
"Hoắc Anh Tuấn, tao cũng không có nghĩ tới phải dùng những hình kia đối phó với mày, dù gì mày cũng là con cháu người nhà họ Hoắc.Ông cụ Hoắc giọng bỗng nhiên tràn đầy âm thanh không biết làm sao: "Tác phong làm việc của ông đây chắc mày đã biết rõ ràng, coi như tạo hèn hạ nhưng cũng là hèn hạ quang minh chánh đại, không biết dùng loại thủ đoạn hạ cấp này!" "Cũng không có nghĩa là con cháu đời sau của ông sẽ không?”Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt mở miệng: "Ông hẳn biết bản thân tôi đặt ở trên quốc tế cũng là luật sư đứng đầu, tôi chưa từng có vụ kiện nào thất bại, Hoắc thị không phải đối thủ của tôi."
Không cần phải nói hai năm, nửa năm sau, tập đoàn Hoắc thị cũng sẽ bị gia tộc khác nhanh chóng chèn xuống.
"Nếu như ông muốn nhắm đến mẹ tôi...” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cười nói: "Ông ngoại, tôi nói khó nghe một chút, ông không cảm thấy hai mẹ con bọn họ quá nâng đỡ nhà họ Sở, hai mươi năm trước, tài sản nhà họ Sở cũng chỉ mấy chục triệu, bây giờ tài sản có thể đi vào hàng quý tộc nước Nguyệt Hàn, đứng ở top 3, được mẹ tôi nâng đỡ như vậy, nhưng trên công ty thì lại không chăm chỉ như vậy.
- ----------------------.