Chương 732: Kế hoạch của Hiểu Khuê
Hiện tại, người mà cô muốn đối phó nhất vẫn là.. Nhạc Hạ Thu.
Sau khi đưa Khương Hiểu Lãnh đến biệt thự, trái tim vẫn luôn treo ngược mấy ngày nay của Khương Tuyết Nhu cuối cùng cũng coi như được thả lỏng, sự tồn tại của hai đứa nhỏ, tùy thời tùy khắc đều như một quả b hẹn giờ.
Buổi tối, chờ sau khi Khương Hiểu Lãnh đã ngủ say, Khương Tuyết Nhu mới rời khỏi biệt thự.
Sau khi cô lên xe liền gọi điện cho Lục Thiên Bảo: “Tình huống bên Lỗ Triết Hạn sao rồi?”
“Lão già đó mỗi ngày đều đánh bạc, uống rượu, hẹn gái, còn liên tục hai đêm đưa gái bên ngoài về nhà qua đêm. Lục Thiên Bảo cảm khái nói: “Mỗi tuần Nhạc Hạ Thu đến đây ba lần, mỗi lần đều khoảng bảy tám tiếng. Chậc, tôi thật nghi ngờ Hoắc Anh Tuấn bây giờ chưa mắc bệnh, sớm muộn gì sau này cũng sẽ dính.
“Cậu im miệng đi. Khương Tuyết Nhu xoa trán, mỗi khi nói chuyện với cậu ta, cậu ta luôn nói về mấy thứ này, khiến lòng cô luôn cảm thấy không yên: “Sắp xếp người bàn bạc giữa chúng ta với ông ta thế nào rồi?”
“Xong rồi, nhưng mà tôi đoán tiền trong tay Lỗ Triết Hạn đã sắp hết rồi. Ông ta hẳn rất nhanh sẽ lại đòi tiền với Nhạc Hạ Thu, tôi đoán Nhạc Hạ Thu sẽ không nhịn lâu được nữa đâu.”
“Nếu tôi là Nhạc Hạ Thu, trước khi kết hôn tôi nhất định giải quyết sạch sẽ cái b hẹn giờ Lỗ Triết Hạn này trước.” Khương Tuyết Nhu nhưởng mày thản nhiên nói.
“Ý của cô là…
“Phải để ông ta sống, sống cho đến ngày kết hôn hôm đó, bằng không tôi lấy quà gì để tặng?”
“Ok” Lục Thiên Bảo tặc lưỡi, vậy mới nói đàn ông tuyệt đối đừng nên đắc tội với nữ nhân, có vài người phụ nữ, thật sự không nên chọc vào.
Hôm sau.
Trong biệt thự của Hoắc thị, Hoắc Phong Lang ăn xong bữa sáng chuẩn bị đi làm, Hiểu Khuê vội vàng ôm chặt lấy anh ta: “Bố, con muốn đến công ty với bố, con nhớ bà nội”
Hoắc Phong Lang bắt đắc dĩ ôm con bé lên: “Con đừng tưởng là chủ không biết thật ra con chỉ muốn đi gặp Hoắc Anh Tuấn “Chú ơi, hôm qua con suy nghĩ cả đêm, nghĩ xem phải làm sao đề giúp mẹ con báo thù, làm sao để đối phó với bà mẹ kế độc ác kia. Hiểu Khuê nhìn anh ta khẩn cầu: “Con nhất định phải đi. Đúng rồi, với lại buổi chiều chú không thể đón con về nhà, con phải đến ngủ ở bên nhà mẹ kế độc ác đó, chú phải phối hợp với con, vở kịch này con nghĩ kĩ xong hết rồi, lát nữa con sẽ đưa cho chú xem.
Nhìn thấy bộ dáng thề chết báo thù của con bé, Hoắc Phong Lang hết đường nói nổi, anh ta hoàn toàn không có cách nào từ chối con bé, chỉ đành mang theo con bé đến công ty.
Mặc dù hôm qua chỉ ở tập đoàn Hoắc thị không được bao lâu, nhưng trên dưới công ty đều biết nhà họ Hoắc có nhiều thêm một cô công chúa nhỏ, tuy rằng là con gái của Hoắc Phong Lang, nhưng tổng giám đốc Hoắc rất thích cô bé, vả lại cô bé cũng là cháu gái của phó giám đốc Hoắc.
Hiểu Khuê sau khi đến công ty thì không chút trở ngại đi vào phòng làm việc của Hoắc Anh Tuấn.
“Bác ơi, bác đừng chê con phiền nha.” Sau khi đi vào, Hiểu Khuê liền bắt đầu giả đáng thương, nói: “Bố chế con phiền, ông ấy nói đều tại con khiến cho ông ấy buổi tối thể không đi chơi được, mỗi ngày đều phải đúng giờ trở về biệt thự. Bác ơi, có phải con là con ghẻ không?”
“Đương nhiên là không phải rồi.”
Vốn dĩ Hoắc Anh Tuấn cũng cảm thấy bản thân bị quấy rầy công việc, nhưng mà sau khi nghe những gì Hiểu Khuê nói, nhất thời anh cảm thấy đau lòng không thôi, đồng thời cũng căm tức sao Hoắc Phong Lang lại nói ra những lời khó nghe như vậy với Hiểu Khuê.
“Bác sẽ gọi cho bố con, dạy dỗ cho một trận” Hoắc Anh Tuấn cầm di động lên.
Hiểu Khuê ôm chặt lấy cánh tay anh: “Không cần đâu, con không muốn hai người cãi nhau vì con, thật ra con biết bố cũng yêu con, chỉ là… bố không giống với bà nội, chịu chơi với con. Bác ơi, con sẽ ngoan, bác làm việc đi, con ngồi bên đó vẽ tranh”
Cô bé vừa nói vừa lấy ra bản vẽ, ngồi lên sofa ngoan ngoãn vẽ tranh.
Hoắc Anh Tuấn thấy thế rất vừa lòng, vì thế liền kêu thư kí đem một ít đồ ăn vặt lại đây.
Một lớn một nhỏ ngây người hết một ngày. Đến chạng vạng, Hoắc Anh Tuấn nhận được điện thoại của Hắc Phong Lang: “Anh hai, buổi tối em có hẹn với bạn đi uống rượu, anh chăm Hiểu Khuê giúp em một đêm nha.