Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 755



Chương 755: Đấu một trận

 

Lâm Minh Kiều nguy hiểm nhíu mày, Nhạc Trạch Đàm lập tức bị dọa sợ trốn ra sau lưng Nhạc Hạ Thu.

 

“Ngày mai tôi với Hoäc Anh Tuấn làm lễ kết hôn, đến lúc đó toàn bộ danh môn của Kinh Đô cũng sẽ đến chúc mừng.

 

Nếu như cô dám đánh tôi, chính là đang đánh vào mặt mũi của nhà họ Hoắc. Hoắc Anh Tuấn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người, tôi khuyên các người nên nghĩ rõ ràng.”

 

Nhạc Hạ Thu giơ tay lên hất hất mái tóc vén ra bên tai, đồng thời cũng lộ ra ngón áp út đang đeo chiếc nhẫn kim cương chiếu lấp lánh.

 

Khương Tuyết Nhu nhìn một cái, Nhạc Hạ Thu khó nén cười đắc ý: “Ngày hôm qua Hoắc Anh Tuấn đưa tôi chiếc nhẫn kim cương, 13 14 cara, anh ẩy nói tuy nhỏ một chút, nhưng cũng có ngụ ý tốt: Lâm Minh Kiều tiếp lời: “Là thật nhỏ, trước kia Hoắc Anh Tuấn còn đưaTuyết Nhu nhà chúng ta giây chuyền kim cương.

 

giá trị chín nghìn tỷ, Trái tim của hoàng hậu, cô nghe qua chưa”

 

Nụ cười của Nhạc Hạ Thu cứng đờ.

 

Trái tim của hoàng hậu, cô ta dĩ nhiên nghe qua, phần lớn những người phụ nữ quý tộc ở Kinh Đô đều đã nghe qua.

 

Không có người phụ nữ nào lại không muốn được người đàn ông mình yêu mến tặng Trái tim của hoàng hậu, đại biểu là yêu thương cả cuộc đời Nghĩ đến Hoắc Anh Tuấn lại đưa cho Khương Tuyết Nhu, cô ta thiếu chút nữa tức giận nổ đom đóm.

 

“Minh Kiều, đừng nói nữa, chuyện đều đã qua” Khương Tuyết Nhu nhìn về phía Nhạc Hạ Thu: “Dù sao kia thì Trái tim của hoàng hậu mấy ngày trước tôi cũng đã ném đi, sau đó hình như là được Hoắc Anh Tuấn lại nhặt trở về, anh ấy hẳn đã đưa cho cô rồi”

 

Trái tìm của Nhạc Hạ Thu buồn bực muốn chết, cô ta căn bản là không có nhìn thấy tận mắt sợi giây chuyền kia.

 

Huống chỉ, cái gì gọi là ném, cái gì gọi là nhặt trở về?

 

Coi như là Hoắc Anh Tuấn cho cô ta, nói giống như cũng là thứ rác rưới Khương Tuyết Nhu không cần mà sang lại cho cô ta mà thôi Lâm Minh Kiều phụ họa: “Cô Nhạc nhớ giữ kĩ nha, dù sao cô không phải thích nhất là nhặt đồ người khác không cần, xem như là rác rưởi sao”

 

“Được, tôi sẽ trở về chuyển lời này đến Hoắc Anh Tuấn, liền nói các người hôm nay mắng anh ấy là rác rưởi” Nhạc Hạ Thu nói ra lời này để mình ổn định lại tỉnh thần Mấy ngày trôi qua, những người này ở đây lại xem cô ta là rác rưởi “Tùy cô đi, dù sao tôi cũng không phải là chưa từng mắng”

 

Khương Tuyết Nhu đem hoa đặt ở trước mộ phần, sau đó cùng Lâm Minh Kiều cùng nhau quỷ lạy dập đầu.

 

Nhạc Hạ Thu ở bên cạnh nhướng mày: “Quỳ thì quỳ cho bố tôi là được rồi, cũng không cần phải quỳ lạy cho con chó bên cạnh kia.”

 

Nhạc Trạch Đàm mặc dù đau, nhưng vẫn là “Phốc” bật cười.

 

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu thoáng qua khí lạnh.

 

Nhạc Hoàng Bách và Sầm Gia Hân là cùng nhau được an táng chung, nhưng hộp tro cốt của Sầm Gia Hân lại bị Nhạc Hạ Thu đổi thành chó.

 

“Nhạc Hạ Thu, cô so với chó còn không bằng.” Lâm Minh Kiều tức giận mảng một câu.

 

“Khương Tuyết Nhu ít nhất còn có thể cùng tôi đấu một trận, cô coi cô là cái gì, không có tư cách.” Nhạc Hạ Thu.

 

khinh bỉ liếc cô một cái.

 

“Cô không phải chính là một bác sĩ tâm lý hay sao, còn tôi là điều chế sư đứng đầu toàn cầu. Thật cho là mình leo lên được Hoảc Anh Tuấn, thân phận liền cao quý sao? Ngày khác nói không chừng tôi còn có thể gả cho nhà giàu nhất toàn cầu, cô cũng trở nên già quá rồi.”

 

Lâm Minh Kiều trả đũa chế giễu lại: “Cô nhìn cô một chút đi, dáng dấp không còn trẻ tuổi, so với tôi lại xấu xí hơn, cũng có thế gả được cho Hoắc Anh Tuấn, tôi khẳng định so với cô tôi còn được gả cho người tốt hơn a”

 

“Cô… ” Nhạc Hạ Thu bị đả kích thét muốn chói tai, cô ta ghét nhất là bị người khác nói cô ta không còn trẻ, nhất là cùng so với người kiều diễm như hoa tươi Khương Tuyết Nhu, lại như là đâm một cái vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.