Chương 757: Bày tỏ tình cảm
“Thật ra tôi là vì tốt cho anh, người ta ngày mai là sẽ kết hôn rồi, hôm nay còn có một tia cơ hội cuối cùng, anh còn không cố gắng nữa, thì hạnh phúc sẽ chạy trốn. Không cần cảm tạ tôi, tôi tên gọi chúc thiên hạ người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc”
Cô phất phất tay, vội vàng thúc giục Khương Tuyết Nhu lái xe.
Tống Dung Đức sợ hãi lo lắng như vậy mấy giây, xe lưu lại mấy làn khói bụi cho anh ta, tuyệt tình rời đi.
Anh ta tức muốn ói máu.
Nhưng không thể không nói lời của Lâm Minh Kiều đâm trúng vào nơi khó chịu nhất trong lòng của anh ta.
Đó chính là Nhạc Hạ Thu sắp kết hôn rồi Không có ai biết anh ta yêu người phụ nữ này suốt mười bốn năm Năm mười sáu tuổi ấy đối với với cô ta đã động tâm, không cách nào tự kềm chế được.
Nhưng mà khi đó cô ta cùng lão Hoắc đã ở cùng một chỗ, anh ta không muốn trở thành kẻ thứ ba. Lão Hoắc với anh ta là anh em, cho nên anh ta cứ như vậy yên lặng chúc phúc cô ta, làm nhân vật âm thầm báo vệ cô ta.
Hôm nay, người phụ nữ anh ta thầm mến rốt cuộc cũng sắp kết hôn rồi Anh ta vì cô ta mà vui vẻ, nhưng lại vì mình mà bi ai Ai lại muốn thích thầm chứ, ai lại không muốn cùng người mình thích ở chung một chỗ.
Phía trên truyền tới tiếng bước chân, Nhạc Hạ Thu và Nhạc Trạch Đàm đang cùng nhau đi xuống.
Ánh mắt anh ta và Nhạc Hạ Thu gặp nhau, đối phương nhìn anh ta bất đắc dĩ cười khổ: “Dung Đức, anh có đuổi kịp bọn họ không?”
“Không có, lái xe chạy rồi” Tống Dung Đức thật thấp giọng nói Nhạc Trạch Đàm mặt đầy không cam lòng, gương mặt bị đánh sưng tỏ ra càng dữ tợn: “Lâm Minh Kiều con tiện nhân kia, tôi nhất định tìm người hãm chết cô ta”
Tống Dung Đức nghe thấy cau mày liếc anh ta một cái, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét.
Mặc dù Lâm Minh Kiều đánh anh ta, nhưng ba năm trước Nhạc Trạch Đàm làm tổn thương Lâm Minh Kiều là sự thật Mọi chuyện đã qua lâu như vậy, Nhạc Trạch Đàm đến nay một chút thay đối cũng không có, hơn nữa hành động cử chỉ quả thực quá ác độc.
“Anh, anh đi lái xe đi” Nhạc Hạ Thu nhìn ra Tống Dung Đức không thích, vội vàng nói.
“Được tồi” Nhạc Trạch Đàm đi ra ngoài.
Nhạc Hạ Thu tràn đầy áy náy nói: “Dung Đức, xin lỗi, anh của em anh ấy… Em thật không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng mà em sẽ dạy dỗ anh ấy, sẽ không lại để cho anh ấy làm ra chuyện tổn thương người khác nữa. Hôm nay coi như anh ấy thiếu Lâm Minh Kiều, tụi em cũng không truy cứu”
Tống Dung Đức lập tức vội vàng an ủi: “Hạ Thu, em đừng nói xin lỗi, em là hạng người gì anh còn không biết sao? Em chính là bị Nhạc Trạch Đàm kéo chân sau”
“Đúng vậy. Trước đó vài ngày, Anh Tuấn cũng bởi vì chuyện này mà náo loạn mâu thuẫn với em, cũng không muốn quan tâm em nữa” Nhạc Hạ Thu cười khố: “Em cũng nghĩ tới mặc kệ, nhưng bố mẹ em cũng bị mất, hôm nay chỉ còn một mình anh ấy là người thân duy nhất, nếu như anh ấy làm chuyện xấu nữa, en có thế cũng không giúp được anh ấy”
Tống Dung Đức gật đầu, hai người yên lặng một chút Một lát sau, anh ta chần chừ mở miệng: “Hạ Thu, mới vừa rồi Lâm Minh Kiều nói… “
“Dung Đức, thật xin lỗi” Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên mù quáng nói: “Thật ra thì anh có tình cảm với em, em vẫn luôn biết. Anh là một người đàn ông tốt. Thật ra.. so với Anh Tuấn thì tốt hơn..”
“Em đừng nói như vậy” Tống Dung Đức cảm thấy không đúng.
“Em còn không biết sao. Em mất tích mấy năm, Anh Tuấn cũng đã kết hôn rồi. Chỉ có anh..” Nhạc Hạ Thu mặt lộ ưu thương: “Nếu như năm đó em gặp anh sớm hơn một chút, có lẽ người em thích chính là anh. Nhưng mà em đã gặp Anh Tuấn trước. Đời này em chỉ có thể xem anh là anh trai. Hy vọng có đời sau… đời sau có thể trả lại cho anh”
“Không có chuyện gì” Trong lòng Tống Dung Đức hung hăng lộ vẻ xúc động, những năm này đây là làn đầu tiên Nhạc Hạ Thu ở trước mặt anh ta thổ lộ những lời này, anh ta đã rất thỏa mãn: “Chuyện tình cảm có trước có sau. Chỉ là do anh tới trẻ. Anh vẫn sẽ xem em là em gái. Sau này lão Hoäc có khi dễ em, em cứ tìm anh. Anh sẽ thay em dạy dỗ cậu ta”
Cám ơn anh, Dung Đức” Nhạc Hạ Thu cúi đầu lau đi nước mắt.
Nhạc Trạch Đàm lái xe tới, cô ta sau khi đi lên, từ trong kính chiếu hậu, thấy Tống Dung Đức vẫn cứ nhìn xe bọn họ.