Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 870



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 870: Lòng dạ độc ác

 

Hoäc Anh Tuấn không nói một lời, nhưng hiển nhiên đồng ý lời Tống Dung Đức nói.

 

Khương Tuyết Nhu nhìn anh ánh mắt lại lạnh xuống, trong lòng cô tràn đây giọng mỉa mai, ước chừng là đang cười nhạo mình ngay tại hai mươi bốn giờ trước, còn bị người đàn ông này làm cho giao động.

 

Trải qua nhiều thống khổ như vậy, cô chẳng lẽ vẫn không rõ miệng đàn ông, gạt người lừa quỷ sao.

 

Thời điểm anh muốn cô, cái gì cũng có thể nói ra được.

 

“Hoäc Anh Tuấn, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho Lục Thiên Bảo “Khương Tuyết Nhu thấp giọng hỏi.

 

“Bỏ qua cho?”Tống Dung Đức giống như là nghe được chuyện cười vậy: “Cô đang nằm mơ sao, hẳn ta tổn thương Hạ Thụ, thứ người giống như hản ta vậy chỉ có bị hành hạ đến chết mới có thể nói qua, cô †ìm một người như vậy làm việc cho cô, cô cùng hản ta chắc là không có cái gì đi”

 

“Miệng anh sạch một chút”

 

Khương Tuyết Nhu mới vừa tức giận cảnh cáo xong, rất rõ ràng nhận ra được trong một đôi mắt lạnh như băng của Hoắc Anh Tuấn phun ra nổi hoảng sợ cùng thù hận.

 

Trong lòng cô thật là muốn đem Tống Dung Đức nguyền rủa một trăm tám mươi lần, tốt nhất là đoạn tử tuyệt tôn, cả đời không có biện pháp thích phụ nữ cuối cùng thành quyến thuộc.

 

“Muốn tôi thả hắn ta, có thể”Hoắc Anh Tuấn từng chữ từng câu lạnh lẻo mở miệng: “Trừ phi hản ta chết, tôi sẽ đem thi thể hẳn ta đốt cháy, sau đó đổ vô trong cầu tiêu”

 

“Hoäc Anh Tuấn, tôi cùng Lục Thiên Bảo trong sạch, anh tình nguyện tin tưởng một câu nói tùy tiện của Tống Dung Đức, cũng không tin người cùng anh chung chăn gối là tôi, tôi coi như là biết”Khương Tuyết Nhu liếc mắt, lông mi che lại ánh sáng nơi đáy mắt.

 

Hoäc Anh Tuấn bị bộ dáng kích thích kia của cô khiến lòng như đao cắt, cô cho là anh muốn như vậy sao, ai bảo cô còn một lòng một dạ muốn cứu Lục Thiên Bảo: “Khương Tuyết Nhu, cô cũng để cho tôi rất thất vọng, tôi không nghĩ tới… Cô lại lòng dạ ác độc như vậy”

 

Những lời này Tống Dung Đức mảng rất nhiều lần, nhưng Khương Tuyết Nhu cho tới bây giờ không để ý qua, khi từ trong miệng anh phun ra, cô không nhịn được thấp giọng cười nhẹ.

 

Thậm chí cười đến mắt đục đỏ ngầu.

 

Cô ác độc?

 

Bất kể là ba năm trước hay là ba năm sau, anh đều là mù mắt như vậy.

 

Không thấy rõ mặt mũi thực sự của Nhạc Hạ Thu.

 

“Cô còn có mặt mũi cười”Tống Dung Đức thở hổn hển hống.

 

“Buồn cười chứ “Khương Tuyết Nhu xoa xoa khóe mắt một bên ẩm ướt, xoay người đi về phí thang máy.

 

“Đứng lại” Tống Dung Đức lập tức để cho thủ hạ vây cô lại: “Cô muốn đi nơi nào?”

 

“Làm sao, chẳng lẽ các người muốn tự mình bắt tôi?Khương.

 

Tuyết Nhu ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng lẽ hôm nay nước Nguyệt Hàn là do hai vị định đoạt, luôn miệng nói tôi bắt cóc Nhạc Hạ Thu, các người có chứng cớ sao, cũng bởi vì bắt một người mà tôi quen biết, nhất định là tôi làm, người bị bắt cóc nói là tôi sai bảo cậu ta làm sao”

 

Tống Dung Đức bị nghẹn căm tức trợn to mắt: “Tôi bất kể cô có thừa nhận hay không, tóm lại hôm nay cô không thể đi”

 

“Như vậy nói Cậu Tống, anh là đang muốn trói tôi lại”Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên từng bước một hướng đến gần anh ta: “Mời hỏi một câu, anh là cảnh sát phải không?”

 

“Tôi…”

 

 

“QC Tống Dung Đức cả người tức giận gân xanh cũng nổi lên.

 

Anh thật không thể sống sờ sờ bóp chết cô.

 

Nhưng hết lần này tới lần khác lời của cô đánh vào đòn chí mạng của anh ta, anh ta so với ai khác biết rõ hơn sang năm chú cạnh tranh chức tổng thống quan trọng biết bao nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.