Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 886



Chương 886: Uy hiếp

“Anh có muốn gọi điện thoại xem thử Hiểu Khê đang ở nơi nào hay không”Khương Tuyết Nhu nheo mắt nhắc nhở.

Tim Hoäc Anh Tuấn hung hăng run lên, anh vội vàng tìm được số điện thoại của Hiểu Khê gọi di động ra ngoài, nhưng không gọi được.

“Cô đã làm gì với Hiểu Khê”Trong hai mắt anh dũng động sát khí, tựa như một giây kế tiếp, sẽ phải giết chết cô vậy.

“Tôi có thể để cho anh cùng con bé video một chút, nhưng anh phải cho người trả điện thoại di động lại cho tôi”Khương Tuyết Nhu hướng anh đưa tay.

Hoäc Anh Tuấn lập tức để cho người đem điện thoại di động lấy tới đưa lại cho cô, Khương Tuyết Nhu gọi điện thoại cho Lương Vũ, bên trong xuất hiện một người đàn ông đeo đồ che miệng mũi: “Tiểu thư…

“Để cho anh ta nhìn đứa trẻ một chút”Khương Tuyết Nhu ra lệnh.

Rất nhanh, Lương Vũ đưa điện thoại di động cho Hiểu Khê.

“Bác… “Hiểu Khê xán lạn cười ngẩng đầu, Hoắc Anh Tuấn nhìn bối cảnh một cái, phát hiện không phải khu biệt thự Hằng Thịnh, là một địa phương hoàn toàn xa lạ.

“Hiểu Khê, con hôm nay làm sao không đi học?”Anh vội vàng hỏi.

“Dì Khương bảo hôm nay mang con đi ra ngoài chơi, dì ấy để cho cái chú này tới đón con, bác, bác hỏi dì Khương một chút lúc nào tới”Hiểu Khê ngây thơ nói: “Con thật nhàm chán oh”

“Hiểu Khê, con biết mình đang ở đâu không?”

“Không biết a, lần đầu tiên tới chỗ này… “

“Người bạn nhỏ, nên trả điện thoại di động lại cho chú rồi”Lương Vũ trực tiếp cướp đi điện thoại di động, sau đó cười híp mắt nhìn trong ống kính: “Tiểu thư, cô nhanh lên một chút trở lại đi, tiếu tử này cần cô, tôi chưa gĩ trẻ con bao giờ, không có quá nhiều kiên nhẫn oh”

Cậu ta nói xong liền cúp.

Hoắc Anh Tuấn lấy điện thoại di động hướng Khương Tuyết Nhu đập tại chỗ: “Tiện nhân, cô ngay cả một đứa trẻ toàn tâm toàn ý tín nhiệm cô cũng có thể xuống tay được, cô còn là một con người sao, tôi mù mắt, mới đi thích cô”

Điện thoại di động hung hăng nện ở trên trán Khương Tuyết Nhu, trong nháy mắt đó, đầu óc đau ông ông ông thiếu chút nữa ngất xiu, Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng đứng vững, lấy tay sờ một cái, mới phát hiện trán sưng một mảng lớn.

“Anh không phải luôn miệng nói tôi ác độc sao, người ác độc giống như tôi như vậy, nếu như anh vẫn cứ muốn nhốt tôi ở bên trong không để cho chúng tôi đi ra ngoài, tôi không xác định Hiểu Khê sẽ xảy ra chuyện gì”Khương Tuyết Nhu lạnh như băng uy hiếp.

“Cô dám uy hiếp tôi”Hoắc Anh Tuấn thân hình cao lớn từng bước một hướng cô đến gần, một gương mặt tuấn tú đẳng đẳng sát khí.

“Anh muốn thử nhìn một chút sao”Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nhắc nhở: “Anh quên Hiểu Khê thích anh bao nhiêu, lúc con bé cười lên có biết bao nhiêu đáng yêu”

Thân thể Hoắc Anh Tuấn đóng băng, hốc mắt thoáng qua đỏ nhạt, vô hình, nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại tên tiểu nha đầu kia, anh vậy mà sẽ có loại cảm giác như bị người ta tháo tim ra.

“Khương Tuyết Nhu, đời này chuyện tôi làm sai nhất chính là yêu cô, cút, mang người của cô cút”Hoắc Anh Tuấn căm ghét hướng cô gầm thét”Nhưng mà tôi nói cho cô biết, hôm nay cô đi ra khỏi cánh cửa này, tôi cũng có mười ngàn loại phương pháp sẽ khiến cho các người sống không bằng chết”

“Anh để cho tôi trải nghiệm mùi vị sống không bảng chết còn thiếu sao, cũng đã nhiều hơn một lần rồi”

Khương Tuyết Nhu đở cả người Lục Thiên Bảo đầy là máu dậy từng bước một đi ra khỏi phòng ngầm dưới đất.

Người của Thanh Long từng người đem bọn họ bao vây, nhưng Khương Tuyết Nhu giống như không nhìn thấy vậy, thời điểm cô đỡ Lục Thiên Bảo đi ra khỏi Thanh Long, rất nhanh có cảnh sát tới.

“Một giờ trước tôi nhận được tin có người báo cảnh sát, là ai bá “Cảnh sát lúc tới, thấy cục diện này, có chút nhức đầu, dẫu sao sự tại của Thanh Long cũng khiến cho bọn họ không dám tùy tiện trêu chọc.

“Là tôi báo cảnh “Khương Tuyết Nhu giơ giơ tay nói”

“Là như vầy, trước đó vài ngày, Nhạc Hạ Thu tiểu thư bị người khác bắt cóc, thời điểm Hoắc Anh Tuấn đi cứu Nhạc Hạ Thu, thấy người đàn ông bên cạnh tôi là vị này cùng Cô Nhạc ở trong một cái sơn động, Hoắc Anh Tuấn nhận định vị này chính là tên bắt cóc, cho nên tôi báo cảnh sát, dẫu sao bất kỳ người bị định tội đều cần cảnh sát trinh sát thẩm vấn xét xử nữa không phải sao”

*Cô nói không sai, phải làm như vậy”Cảnh sát gật đầu, nhìn cả người Lục Thiên Bảo đều là máu một cái, có ý ám chỉ cảnh cáo: “Bất kỳ người nào cũng không được vận dụng tư hình, nếu không, cái thế giới này chẳng phải lộn xộn sao”

Hoắc Anh Tuấn sắc mặt tối xầm, anh vạn lần không nghĩ tới cái người phụ nữ này lại âm hiểm như vậy, lại là trước khi tới đây đã gọi cảnh sát tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.