Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 889



Chương 889: Là cô ép anh

Anh ta xiết chặc quả đấm, chỉ có thể không cam lòng nói: “Tôi bây giờ không thể đi, Hiểu Khê còn quá nhỏ, chuyện này anh cho người khác… “

“Hiểu Khê chính là cần có người chăm sóc, nói cho cùng, cậu và Khương Tuyết Nhu cái loại nữ nhân ác độc đó qua lại quá gần, tôi không yên tâm anh chăm sóc Hiểu Khê, tôi không muốn Hiểu Khê lại lần nữa trở thành con tin, con bé còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng cậu là bố con bé, nhưng lại đi theo người khác dùng Hiểu Khê uy hiếp tôi, cậu có nghĩ tới hay không lỡ như Khương Tuyết Nhu đùa thật, Hiểu Khê tùy thời có thể sẽ mất mạng”

Hoắc Anh Tuấn hung hãn trợn mắt nhìn anh ta: “Tôi là người nắm quyền nhà họ Hoäc, Hiểu Khê là người nhà họ Hoắc, tôi có quyền quyết định hết thảy tất cả”

“Anh người này thật là chuyên quyền, cuồng vọng tự đại cực kỳ”Hoắc Phong Lang thiếu chút nữa bị tức chết: “Anh tại sao phải xem Tuyết Nhu nghĩ xấu như vậy, cô ấy bị anh yêu thật là xui xẻo”

“Yêu?”Hoäc Anh Tuấn cười nhạt: “Loại người giống như cô ta như vậy không xứng lấy được tình yêu của tôi, trước kia, là tôi mắt bị mù, từ nay về sau, tôi cũng không muốn nhìn thấy nữa Hiểu Khê cùng cô ta đến gần”

“Tôi nói cho anh biết, tôi là sẽ không đi nước Áo”Hoäc Phong Lang lắc đầu, đem Hiếu Khê một mình nhét vào trong biệt thự nhà, anh không làm được, anh cũng đã đáp ứng với Khương Tuyết Nhu, sẽ bảo vệ thật tốt Hiểu Khê, cũng sẽ để cho mẹ con hai người cô ấy thường xuyên gặp mặt.

“Không muốn đi, vị trí kia của cậu cũng đừng làm nữa, đi ra đi”Hoäc Anh Tuấn lạnh như băng nói.

“Được, anh thật là ác”

Hoắc Phong Lang đáy lòng dâng lên ý hận cùng sỉ nhục mãnh liệt, anh ta xoay người sãi bước rời đi Lúc đi tới cửa, lại dừng lại quay đầu: “Hoäc Anh Tuấn, tôi xem Khương Tuyết Nhu là bạn tốt, và có thể tin tưởng cô ấy vô điều kiện, còn anh, người cả ngày lẫn đêm cùng anh chung chăn gối, anh đối với cô ấy tín nhiệm nhưng ngay cả một nửa sự tín nhiệm của tôi cũng không bằng.

Thậm chí, những cảnh sát kia đều ở đây bình thường điều tra vụ án của Lục Thiên Bảo, chỉ có anh, ngay cả một cơ hội cho cô ấy chứng minh sự trong sạch đều không nguyện cho, anh quá độc ác, sớm muộn sẽ hối hận”

Anh ta nói xong, rời khỏi công ty cũng không trở về nữa.

Trong phòng làm việc, Hoắc Anh Tuấn một quyền đánh vào trên bàn, đáy mắt thoáng qua mờ mịi Anh ác sao, đó không phải là cô ép sao.

Lần này, cô cầm Hiểu Khê uy hiếp anh, là triệt để chọc vào ranh giới của anh.

Anh vĩnh viễn cũng sẽ không nữa tha thứ cho cô.

Lúc này, điện thoại di động anh reo lên, Nhạc Trạch Đàm từ trong bệnh viện gọi tới.

“Cậu cả Hoäc, anh lúc nào tới, sau khi buổi sáng anh tới, Hạ Thu vẫn không ăn cái gì, mặt mày ủ dột, bình thương Cậu Tống còn sẽ tới, mấy ngày nay Cậu Tống ngay cả cái bóng người cũng không thấy”

“Tôi ở trong công ty có chút việc, lập tức tới ngay”

Hoắc Anh Tuấn rất nhanh chạy tới, Nhạc Hạ Thu thấy anh, tinh thần khá hơn một chút, còn ăn một chút cơm: “Đúng rồi, Anh Tuấn, em nghe nói… Lục Thiên Bảo hình như bị đưa đi đến sở cảnh sát”

“Ừ”Hoäc Anh Tuấn tròng mắt hơi căng: “Cảnh sát đã lập án, đến lúc đó trong buổi họp thẩm tra”

“Nói vậy cũng tốt… “Nhạc Hạ Thu lộ ra thư thái cười: “Động tư hình từ đầu đến cuối không ổn, hay là giao cho sở cảnh sát đi”

Nhạc Trạch Đàm tức giận nói: “Nhưng mà loại án bắt cóc này sở cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ xử mấy năm”

“Em tin tưởng anh ta ở trong tù sẽ nghiêm túc hối cải, hơn nữa chúng ta hẳn tuân thủ pháp luật”Nhạc Hạ Thu mặt đầy chân thành nói.

Nhạc Trạch Đàm thở dài: “Em chính là quá thiện lương”

Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng vô tội của Nhạc Hạ Thu, không nhịn được liền nghĩ tới mặt mũi ác độc của Khương Tuyết Nhu, anh không nhịn được cảm khái, mình là thật yêu sai người rồi sao.

Không sai, có lẽ anh không thương Hạ Thu, nhưng ít ra cô ấy là một người tâm địa hiền lành, mà mình vì Khương Tuyết Nhu người như vậy mà cự tuyệt lần lượt làm tổn thương cô ấy.

“Cậu cả Hoắc, vụ án của Hạ Thu anh nhất định hãy đảm nhiệm luật sư của con bé đi”Nhạc Trạch Đàm bỗng nhiên nói: “Sợ là sợ Khương.

Tuyết Nhu bên kia mời tới luật sư lợi hại hơn, đến lúc đó để cho Lục Thiên Bảo vô tội thả ra thì phiền toái”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.