Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 911



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 911: Vô tình gặp người quen

” Tuyết Nhu con bé không phải là con gái riêng.”

” Mày cùng mẹ nó không kết hôn, nó chính là một đứa con gái riêng, người như nó vậy không xứng vào nhà họ Diệp chúng ta, mày muốn cố ý muốn nhận nó trở về, sau này cũng không phải là con trai tao” Bà cụ Diệp trực tiếp uy hiếp.

” Bố còn ở bên trong cấp cứu, con không muốn cùng mẹ ồn ào.”

Diệp Gia Thanh thở hỗn hển xoay người, ông tức giận không nhẹ, thân thể ốm yếu có chút lay động.

” Bố, bố trước tiên ngồi một chút” Khương Tuyết Nhu vội vàng đỡ ông ấy ngồi xuống: ” Con đi xuống dưới lầu mua cho bố chai nước.”

Diệp Minh Ngọc âm dương quái khí tố khổ: ” Bà nội một mình đã tuổi tác cũng còn không ngồi, chị ngược lại là đi lấy lòng, không trách bác bị chị dụ được chuyển hướng choáng váng.”

Cô ta nói xong, xoay người cũng đỡ bà cụ Diệp vào ngồi.

” Văn là con hiểu chuyện, không giống một ít người.” Bà cụ Diệp lắc đầu một cái, đối với Khương Tuyết Nhu lại là bất mãn cực kì.

Diệp Gia Thanh tức giận mặt đỏ cổ to, nếu không phải là bởi vì ông cụ Diệp còn ở bên trong cấp cứu, ông tuyệt đối trực tiếp đi.

” Bố, không có sao, dù sao ông nội bà nội ban đầu cũng không có thích con bao nhiêu đâu, dẫu sao con cũng không phải bọn họ nuôi lớn, may mắn con cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ phải về nhà họ Diệp.”

Khương Tuyết Nhu an ủi Diệp Gia Thanh một chút, xoay người đi xuống dưới lầu mua nước.

Trong phòng bệnh VIP.

Hoắc Anh Tuấn tựa vào trên giường bệnh truyền nước muối.

Một gương mặt tuấn tú tái nhợt nhưng tỉnh xảo nhưng lại không có quá nhiều cảm xúc, hai mắt vô thần, giống như đối với cái thế giới này đã mất đi quá nhiều quyến luyến, cả người tản mát ra một khí chất chán chường.

Thậm chí ngay cả cái loại dĩ vãng mạnh mẽ, ác liệt đó, cũng đã đều rối rít trôi xuống, anh lúc này giống như một người đàn ông bàng hoàng không ai giúp.

Ngôn Minh Hạo nhìn cũng sinh lòng không đành lòng: ” Cậu cả Hoäc, anh cũng ăn một ít đồ đi, từ hôm qua phẫu thuật xong cho đến bây giờ, cái gì cũng không ăn, thân thể này của anh bình thường khá hơn nữa nhưng tiếp tục như vậy cũng không gánh nổi.”

Hoắc Anh Tuấn vểnh môi mỏng không nói một lời, ngay cả một chút tâm tình nói chuyện cũng không có.

Anh cho tới bây giờ không có giống như bây giờ chê qua miệng mình, anh tại sao không phải là một người câm, nếu không làm sao có thể đối với Khương Tuyết Nhu nói ra nhiều lời đả thương người như vậy.

Lúc này, cửa thoáng qua một bóng người quen thuộc.

Anh lập tức ngồi dậy, trực tiếp nhổ hết ống chích trên tay, đuổi theo.

lại tăng lên nét suy nhược của đàn ông bình thường, giống như một chú chó nhỏ chỉ muốn có người đến chăm sóc bảo vệ vậy.

” Em đến thăm anh sao?” Hoắc Anh Tuấn tham lam dùng ánh mắt khóa chặt cô, giọng cũng hiếm thấy tràn đây dè đặt cùng lấy lòng: “

Phòng bệnh của anh ở phía sau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.