Chương 976
Sở Minh Khôi nhìn chăm chăm anh ta, giọng điệu nhẹ nhàng: “A Lang, bố biết bây giờ con đang rất kinh ngạc, nhưng làm con trai cả của nhà họ Sở, có một số chuyện bố phải chịu đựng. Nếu không phải bố chịu đựng, nhà họ Sở không có hôm nay. Là một cái nam tử hán đại trượng phu, ai mà không muốn tự tạo dựng sự nghiệp, tạo nên thành tựu của riêng mình chứ. Dù mẹ con có lợi hại thì nhà họ Hoặc cũng là sự nghiệp của riêng bà ấy, bố vĩnh viễn cũng không thể hòa nhập vào được. Hơn nữa, nhà họ Hoặc trước giờ vẫn luôn khinh thường bố, mỗi lần bố thấy con bị Hoắc Anh Tuấn chèn ép như vậy, trong lòng bố cảm thấy rất hụt hằng, đợi đến khi con vượt qua được rào cản này, tất cả những thứ trong tay bố đều thuộc về con.
Thân hình Hoắc Phong Lang chấn động, thật lâu sau mới phức tạp nói: “Bố, bố để con suy nghĩ một chút.
“Cái này còn gì để suy nghĩ…” Sở Văn Khiêm đứng dậy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Văn Khiêm, cháu cho nó chút thời gian.” Sở Minh Khôi ngắt lời cảnh cáo: “A Lang, con nghĩ cho kỹ, một khi con chip của Hoắc thị thành công đưa ra thị trường, Hoắc thị sẽ trở thành xí nghiệp đứng đầu toàn thế giới, nhưng tất cả vẻ vang đều là của Hoắc Anh Tuấn, còn con từ đầu tới cuối chỉ là một tổng giám đốc nho nhỏ, thậm chí ở Hoắc thị ngay cả cổ phần con cũng đều không có, tương lai còn phải dựa vào mẹ con chuyển cho con”
“Hơn nữa tình cảm của mẹ con với Hoắc Anh Tuấn gần đây hình như hòa dịu hơn nhiều.” Sở Minh Khôi nói thêm: “Đến lúc đó cổ phần trong tay Hoắc Nhã Lam đến trong tay con còn có thể có bao nhiêu, mà bố con không giống, bố chỉ có một đứa con trai là con.”
Hoắc Phong Lang lau thoáng qua đáy mắt, thật lâu là lâu chưa lên tiếng. Sở Minh Khôi cười nhìn: “Bố chờ tin tức tốt của con.”
Ông ta nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Bố.” Hoắc Phong Lang đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Bố không sợ… Mẹ biết rồi sẽ khổ sở sao.”
Hoắc Nhã Lam vì Sở Minh Khôi trả giá nhiều như vậy, ngược lại Sở Minh Khôi lại muốn phá hoại Hoắc thị, nếu như Hoắc Nhã Lam biết chắc sẽ khổ sở rất nhiều.
Vẻ mặt của Sở Minh Khôi nghiêm nghị: “A Lang, bố nợ mẹ con, sau này sẽ từ từ bồi thường, nhưng trên con đường thành công, có khi cơ hội chỉ có một lần. Hơn nữa, mẹ con có ngày hôm nay chẳng qua cũng là dựa vào nhà họ Hoắc, sau này bà ấy dựa vào người chồng và đứa con trai là con, thân phận cao quý của bà ấy vẫn sẽ không thay đổi.”
“Hoắc Phong Lang, nếu em là anh căn bản cũng sẽ không do dự, nên nhớ, toàn bộ con trai vốn là theo họ của bố, anh cũng nên họ Sở.” Sở Văn Khiêm nghiêm túc nhắc nhỏ.
Hoắc Phong Lang nhíu chặt lông mày, cả người rơi vào trong mâu thuẫn.
Thậm chí ngay cả Sở Văn Khiêm bọn họ rời đi cũng không để ý.
Dưới lầu, Sở Minh Khôi, Sở Minh Khanh ba người lên một chiếc xe màu đen. Sở Văn Khiêm hỏi: ” Bác cả, bác nói xem Hoắc Phong
Lang sẽ giúp chúng ta không?” “Không thành vấn đề.” Vẻ mặt Sở Minh Khôi liền thay đổi mới vừa rồi ở trên lầu ôn hòa, còn giờ vẻ mặt lạnh nhạt châm điếu thuốc lá. ТrцуeлАРР.cоm trang *web cập nhật nhanh nhất
Sở Minh Khanh khẽ cười một tiếng: “Anh, anh đối với đứa con trai ruột này thật đúng là bạc tình mà.”
Sở Minh Khôi chớp mắt rồi hút thuốc.
Bạc tình?
Ha, ông ta đương nhiên bạc tình, bởi vì Hoắc Phong Lang căn bản không phải con trai của ông ta.
Là con của Hoắc Nhã Lam với Lục Minh Anh.
Đêm hôm đó, Hoắc Nhã Lam uống say, căn bản không phải là ngủ với ông ta mà là với Lục Minh Anh, chẳng qua là sau đó Lục Minh Anh đi rồi, ông ta mới tới.
Vừa vặn lần đó Hoắc Nhã Lam mang thai, ông ta liền giả mạo rồi kết hôn.
Nhiều năm như vậy, ông ta nhẫn nhịn Hoắc Nhã Lam và nhẫn nhịn Hoắc Phong Lang hai mẹ con ngốc này lâu lắm rồi.
Đối với Hoắc Phong Lang và Hoắc Anh Tuấn.
Ông ta rất mong chờ hình ảnh của hai anh em ruột thịt tự giết lẫn nhau.
Chỉ tiếc bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết chân tướng.
Còn ông ta mặc dù có sáu mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Sở Thị, nhưng vĩnh viễn cũng không thể là của Hoắc Phong Lang.
Trên lầu.
Hoắc Phong Lang ngồi rất lâu.
Lời của Sở Minh Khôi nói quả thật khiến anh ta chịu đả kích rất lớn. Anh ta có chút lay động, nhưng nếu như anh ta giúp Sở Minh Khôi, Hoắc Nhã Lam nhất định sẽ vô cùng khổ sở, thậm chí ông nội bà nội cũng sẽ rất thất vọng về mình.
Mặc dù anh ta cũng thường xuyên cảm thấy bọn họ đối với mình không công bằng, cũng không có phẫn nộ, nhưng có lúc không thừa nhận cũng không được Hoắc Anh Tuấn so với mình có bản lĩnh hơn.
Nhưng, anh ta cũng không muốn vĩnh viễn khuất phục dưới Hoắc Anh Tuấn.
Anh ta ở trong mắt Hoắc Anh Tuấn là một người muốn đày đi liền đầy đi đó, muốn anh ta cút liền có thể cút.
Đang đau khổ mâu thuẫn nhau, Hiểu Khê đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta. “Bố ơi, bố làm sao vẫn chưa tới đón con, rất nhiều bạn nhỏ đều được đón về rồi.”
Anh ta đột nhiên tỉnh, lúc này mới phát hiện đã năm giờ rồi: “Được rồi, bố lập tức tới ngay”
Trên đường, anh ta lại nhận được một cuộc điện thoại của bà cụ nhà họ Sở.