Sở cảnh sát.
Vào lúc 6 giờ sáng.
Qúy Tử Uyên dẫn theo luật sư tới gặp phải Diệp Gia Thanh và Lương Duy Phong ở tại sảnh trước.
Diệp Gia Thanh nhìn thấy anh ta liền trầm mặc nói: “Tử Uyên, chú biết cháu đến để bảo lãnh cho Hoắc Anh Tuấn, nhưng chú nhắc cho cháu biết, người này cháu không dễ gì mà bảo lãnh ra được đâu, tốt nhất con khuyên cậu ta mau chóng nói cho chú biết Tuyết Nhu nhà chúng ta bị cậu ta giấu ở đâu rồi”
“Chú Diệp, cháu sẽ cố thử.” Qúy Tử Uyên xoa mày rồi nhìn thoáng qua Lương Duy Phong.
Anh ta và Lương Duy Phong chưa từng chạm mặt với nhau, nhưng cũng từng có thấy qua ông ta trên tạp chí.
‘Tập đoàn Kim Tuệ mấy năm nay tăng trưởng thần tốc, thậm chí còn trở thành tập đoàn đứng đầu trong ngành y dược, đây đều là công lao của Lương Duy Phong.
Đã từng có lúc khi tiếp nhận phỏng vấn, người đàn ông này cũng rất sang trọng lịch sự, nhưng lần này anh ta mặc một bộ đồ đen, trong sự sang trọng của anh ta chưa một lớp lệ khí u ám.
Anh ta có trực giác rằng Lương Duy Phong dường như không hề đơn giản.
Nhưng một lát sau, Qúy Tử Uyên dời ánh mắt ra chỗ khác, sải chân đi vào bên trong.
Năm phút sau, Hoắc Anh Tuấn bị đem đi phòng tra khảo, Qúy Tử Uyên ngồi ở đối diện anh.
Hai người nhìn nhau, Qúy Tử Uyên nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của anh thở dài nói, ‘Lão Hoäc, cậu có biết để có thể gặp cậu, tôi phải tốn bao nhiêu tinh lực không?”
“Nhà họ Sở đàn áp bên trên sao?” Hoäc Anh Tuấn bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, Nhà họ Sở bây giờ đã trở thành gia tộc đứng đầu Nguyệt Hàn rồi, đến cả tôi cũng không dám đụng chạm trực diện với họ. Lần này cũng là nhờ quan hệ của nhà họ Tống nên tôi mới có thể gặp cậu đấy. Tử Uyên ngữ khí nghiêm túc vô cùng, “Nếu cậu không phối hợp với tôi, tôi không có cách để bảo lãnh cậu ra đâu.”
“Phối hợp cậu chính là bắt tôi nói ra chỗ ở của Khương Tuyết Nhu sao?” Hoắc Anh Tuấn cười ra tiếng.
“cậu ở giữa trước mắt mọi người mang Khương Tuyết Nhu đi, hiện giờ Lương Duy Phong, Diệp Gia Thanh, và cả những cấp cao của tập đoàn Hồng Nhân đều liên hệ không được cô ấy, ” Qúy Tử Uyên lại than nhẹ, “hành vi của cậu hoàn toàn được xem là bắt cóc đấy, trước đó là do họ không báo cảnh sát, hiện tại nội bộ nhà họ Hoắc đang lục đục, Lương Duy Phong và Diệp Gia Thanh hợp tác, họ rõ ràng là không sợ cậu nữa”
Hoäc Anh Tuấn vuốt môi, trầm tư một hồi, tất cả chuyện này anh đã sớm liệu được khi còn trên đảo rồi.
Cho nên anh nhãn chịu nổi đau mà hôn cô, chính là sợ sau này không hôn được nữa.
“Lão Hoắc, cậu nói ra đi, Khương Tuyết Nhu mất tích một tháng rồi, cậu không thể cả đời giấu cô ấy được, đối với bản thân cô ấy mà nói đó là một sự tổn thương, ngoài ra… sau khi kết hôn với Khương Tuyết Nhu suốt một tháng, cậu cảm thấy quan hệ giữa cô ấy với Lương Duy.
Phong còn có thể khôi phục lại như trước không?”
Qúy Tử Uyên lắc đầu, “Chúng ta đều là đàn ông, đây chính là một cái gai trong lòng Lương Duy Phong, anh ta không nói, nhưng trên mạng ai nấy cũng sẽ cười anh ta.”
Hoäc Anh Tuấn có chút buông lỏng, Qúy Tử Uyên lập tức bắt lấy cơ hội, “Còn nữa, cậu cũng phải suy nghĩ cho nhà họ Hoäc, bây giờ nhà họ Hoäc đã tan vỡ hết rồi, ông cậu thì bị Hoắc Phong Lang thì bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Dương bị điên, mẹ cậu đang đòi ly hôn với Sở Minh Khôi, không lẽ mọi người muốn mong đợi vào Hoắc Văn và Hoắc Chân sao? Hai người họ có bao nhu bản lĩnh, trong lòng cậu không biết sao?”
“Được rồi, tôi nói.”
Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt, níu nắm đấm chặt lại, khó khăn mở miệng.
Qúy Tử Uyên thở phào một hơi, “Cậu suy nghĩ kỹ thì tốt, Khương Tuyết Nhu chỉ cần còn sống, thì vẫn có thể theo đuổi lại, nhưng gốc rễ của Hoắc Thị cậu phải giữ lại, nếu không… thì cậu đến cả Lương Duy Phong cũng đấu không lại”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn lộ ra một chút hoang mang.
Anh luôn nghĩ rẵng mình rất thông minh, tưởng rằng mọi thứ đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Thậm chí chuyện con chịp lần này, rõ ràng thành công ở ngay trước mắt, nhưng đột nhiên lại trở thành mồi lửa hủy hoại mọi thứ của anh.
Anh cũng không biết mắc lỗi ở chỗ nào, là do Hoäc Phong Lang sao?
Là anh lúc bắt đầu thì đã không nên nhân từ với Hoäc Phong Lang, hay là ngay từ đầu biết tên Sở Minh Khôi không đơn giản chút nào thì nên giải quyết luôn nhà họ Sở?
Lúc trên đảo.
Hoäc Anh Tuấn đã rời khỏi một ngày rồi.