Dụ Dỗ Đại Thần

Chương 48: Sóng ngầm mãnh liệt (Hạ)



Sắc mặt Liễu Quý Bạch đen lại, cả người tràn ngập tức giận, anh vốn cách An Hân không xa, một bước liền tiến lên phía trước, một tay giữ chặt bàn tay đang vươn ra của cậu, một tay ôm eo cậu, kéo cậu vào trong lòng mình, cũng cách Ngụy Hào xa ra một chút.

Ngụy Hào thấy Liễu Quý Bạch ôm An Hân thì tức giận vô cùng, lại muốn tiến lên lôi An Hân ra, kết quả lại đối diện với một ánh mắt lạnh lùng, ý tứ uy hiếp mười phần.

Liễu Quý Bạch cố ý cúi đầu kề sát vào bên tai An Hân, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng nói: “Sao phải cần chìa khóa?”

“Hả?”

An Hân không hiểu ý Liễu Quý Bạch, không hiểu ra sao ngẩng đầu lên nhìn anh. Bị Liễu Quý Bạch ôm trước mặt người khác như vậy, An Hân có chút ngại ngùng nhưng cũng âm thầm có chút cao hứng, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình càng đập càng nhanh, lỗ tai cũng có chút nóng lên.

Liễu Quý Bạch khẽ cười một tiếng, ôm chặt cậu lui về sau một bước, lại cách Ngụy Hào xa một chút, vừa nói: “Cậu không phải vừa mới nói, loại cửa mục nát này nói không chừng một cước là có thể đá văng ra sao? Chẳng qua cậu khẳng định đá không được. Bất quá, tôi có thể.”

Liễu Quý Bạch nói xong, An Hân và Ngụy Hào còn chưa kịp phản ứng. Liễu Quý Bạch đã buông tay đang ôm eo cậu ra, tự mình lùi về phía sau một bước, nhấc chân lên hung hăng quyết liệt đạp một cú thật mạnh vào cửa, lực đào vị trí đều khống chế vừa phải, sau một tiếng động lớn, cửa mở…

Liễu Quý Bạch thả chân xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn An Hân, thoải mái nói: “Đó, mở rồi.”

An Hân khiếp sợ cương cứng ngay tại chỗ, nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, bi phẫn xông lên: “Cửa của tôi!!!”

Liễu Quý Bạch quay đầu lại nhìn Ngụy Hào, trên mặt không có biểu tình gì, hoàn toàn là một bộ tư thế ngạo nghễ của người thắng cuộc. Ngụy Hào quả thực tức đến sắp xì khói, cái tên học trưởng đồ bỏ này cư nhiên làm hỏng khóa rồi, như vậy về sau không phải sẽ không thể vào nhà An Hân nữa hay sao? Tên này tuyệt đối không chỉ đơn giản là học trưởng của An Hân!

Vừa rồi tên này nói An Hân đã ở nhà gã? Không được không được. Đây không phải là đưa dê vào miệng hổ sao, tuyệt đối không thể! Ngụy Hào trừng mắt Liễu Quý Bạch, tuy rằng Liễu Quý Bạch chỉ đáp lại bằng một biểu tình khinh thường chấp nhặt, bất quá tư thế long tranh hổ đấu đã rất rõ ràng.

“Anh làm gì vậy?!” Ngụy Hào nổi giận đùng đùng hỏi.

“Mở cửa.” Liễu Quý Bạch bình tĩnh đáp.

Liễu Quý Bạch càng bình tĩnh, Ngụy Hào lại càng tức giận: “Tôi ở đây rõ ràng có chìa khóa! Anh đá hỏng cửa nhà An Hân là có ý gì?! Đây là phá hoại tài sản của người khác! Anh phải bồi thường tổn thất của em ấy!!”

“Ừm, tôi đền.” Liễu Quý Bạch vẫn là biểu tình kia.

“Không, không cần, không sao.” An Hân vội vàng nói, “Dù sao hôm nay vốn đã tính đổi khóa…”

Liễu Quý Bạch quay đầu nhìn về phía An Hân, vẻ mặt nghiêm túc đến mức tựa như đang cam kết chuyện gì quan trọng: “Tôi đền.”

“A, được…” An Hân không biết vì cái gì, bị Liễu Quý Bạch nhìn như vậy, không hiểu sao cảm thấy có chút đỏ mặt.

Đối lập rõ ràng với An Hân chính là, mặt Ngụy Hào thì đen thui rồi. Ngụy Hào đi về phía trước, nắm lấy cánh tay An Hân kéo đi, “Đi, chúng ta đi tìm thợ sửa khóa.”

An Hân bị kéo đi hai bước, một phen hất lấy tay Ngụy Hào ra, lạnh lùng nói: “Không dám làm phiền anh, tôi tự mình làm được, anh đi đi.”

“An Hân, đừng giận dỗi với anh nữa mà. Về sau anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối với anh…” Ngụy Hào lại muốn kéo An Hân lại.

Kết quả An Hân lập tức lui nhanh về sau mấy bước, né tránh tay Ngụy Hào, dù sao vừa rồi cũng đã nói ra, hiện tại An Hân càng là cùi không sợ lỡ, không cần lo lắng sợ Liễu Quý Bạch biết nữa, cậu muốn nói rõ ràng với Ngụy Hào: “Ai giận dỗi với anh, chúng ta đã chia tay rồi, tôi đã sớm chịu đủ anh rồi! Hiện tại anh và Hà Nhiên cùng một chỗ, vậy hãy toàn tâm toàn ý mà đối với cậu ấy.”

Nghe như thế, Liễu Quý Bạch liền bừng tĩnh đại ngộ, nãy giờ anh đã cảm thấy Ngụy Hào có chút quen mắt, lúc nghe thấy họ ‘Ngụy’ cũng có chút phỏng đoán, hiện tại ngay cả cái tên ‘Hà Nhiên’ cũng đã nghe được, như vậy Ngụy Hào này chính là vị ‘Ngụy thái tử’ kia không thể nghi ngờ.

Người trong giới xuất bản đều biết Ngụy lão gia có ý định thoái vị, Ngụy Hào con trai duy nhất của ông chính là người có khả năng thừa kế nhất, cho nên được người trong giới gọi là ‘Ngụy thái tử’. Mà vị ‘Ngụy thái tử’ này cũng giống như xưng hô, là một tên ăn chơi trác tang, hơn nữa còn đặc biệt thích chơi trò nam nữ ăn thông, lầ này mấu chốt của việc ‘Ngụy thái tử kế vị’ chính là phải đoạt được quyền hợp tác với một nhà xuất bản lớn khác tên là Tụ Thạch Lệ, nói trắng ra là phải kết thành đồng minh với Tụ Thạch Lệ, như vậy liền có thể ổn định địa vị của mỗi bên, hơn nữa còn mở rộng thị trường. Ngoại trừ nhà xuất bản của Ngụy thị, Bích Lạc Thiên Âm tuy rằng là một nhà xuất bản mới nhưng lại phát triển rất nhanh chóng, trở thành một trong những đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, bên trong Tụ Thạch Lệ cũng bất đồng ý kiến, mãi đến trước đó mới rốt cục tuyên bố hợp tác cùng Ngụy thị. Tuy nhiên, trong giới vẫn luôn như có như không truyền ra không ít tin đồn ‘Ngụy thái tử’ và Hà Nhiên con trai Đổng sự trưởng của nhà xuất bản Tụ Thạch Lệ có quan hệ không nhỏ.

Việc hợp tác này vốn là Tôn Tiếu Vũ phụ trách, cho nên Liễu Quý Bạch cũng thỉnh thoảng nghe được Tôn Tiếu Vũ oán giận trách móc, nói Ngụy thị sử dụng mỹ nam kế mới thắng được. Liễu Quý Bạch vốn chỉ cho rằng bản tính nhiều chuyện của Tôn Tiếu Vũ lại bùng phát nên chỉ tùy tiện nghe một chút, kết quả không ngờ hiện tại nhìn thấy, nói không chừng đã chứng minh Tôn Tiếu Vũ nói đúng rồi, chỉ là, Liễu Quý Bạch không ngờ tới, anh và vị ‘Ngụy thái tử’ nổi danh này lại gặp nhau trong tình huống như thế này.

“Tôi và anh chia tay là do anh đề nghị, mặc kệ có phải bởi vì Hà Nhiên yêu cầu hay không, tôi đều cảm thấy đây là một quyết định hay.” Cân nhắc một lúc, An Hân nói, “Tôi thấy Hà Nhiên là thật tâm yêu anh…”

“Nhưng anh không thích cậu ta, anh yêu em!” Ngụy Hào nghe đến đó, nhanh chóng bắt lấy cơ hội thâm tình nói.

“Đủ rồi! Anh còn không để cho tôi yên? Con mẹ nó lúc anh và mấy người kia lăn giường ông đây đã không còn thích anh nữa! Anh đừng có mỗi lần đùa giỡn người khác đủ rồi lại chạy đến chỗ tôi giải thích bày tỏ ra vẻ đáng thưng! Tôi đã ngán bộ dạng này lắm rồi!” An Hân nói hết những lời ức chế trong lòng, Ngụy Hào vẫn luôn như vậy, khiến cậu càng thêm nổi giận.

Liễu Quý Bạch đứng bên cạnh có chút đăm chiêu, kết hợp với những chuyện An Hân nói trước đó, như vậy xem ra Ngụy Hào hẳn là Sở Khanh dùng mỹ nam kế, kết quả đền lại bằng việc mất vợ?

Oh, đền rất tốt, bằng không An Hân sao có thể dọn đến nhà anh tị nạn chứ. Liễu Quý Bạch đắc ý nhịn không được bậc cười một tiếng.

An Hân vừa nghe Liễu Quý Bạch cười, khí thế vừa rồi lập tức giảm hơn phân nửa, tình huống máu chó lại đáng ghét như vậy cư nhiên để cho Liễu Quý Bạch thấy được. Nhưng mà vì sao học trưởng lại cười? Vì sao lại cười?!

“Học trưởng…”

“Cảm thấy người nào đó buồn cười mà thôi.”

Liễu Quý Bạch cười bất luận là bên trong hay là ngoài mặt kỳ thật đều như đang cười nhạo, Ngụy Hào vốn đang áp chết lửa giận không dám phát tác với An Hân, lúc này rốt cục tìm rốt cục tìm được chỗ phát tiết, giá trị phẫn nộ dâng lên tận trời, há miệng ra liền bắt đầu mắng.

Liễu Quỹ Bạch biến sắc, không ngờ còn chưa đợi mình mở miệng, An Hân đã lập tức chắn ở trước mặt Liễu Quý Bạch, tức giận gào lên với Ngụy Hào: “Không được phép mắng học trưởng!!!”

“Hắn cười cái P chứ cười! Anh nói hai câu thì làm sao hả?!”

(*) Cái P: viết tắt của cái mông:v

“Không cho mắng là không cho mắng!” An Hân hung dữ lớn tiếng nói: “Anh ấy cười thì làm sao? Liên quan quái gì đến anh!! Không thích nhìn thì nhanh cút đi! Học trưởng cũng không phải cười cho anh nhìn!!”

Lần này Liễu Quý Bạch là cười thật, ý của An Hân là cười cho cậu xem? Được rồi ~

“Em gấp cái khỉ gì?” Không ngờ An Hân cư nhiên lại che chở cho tên Liễu Quý Bạch này như vậy, trong lòng Ngụy Hào càng khó chịu, tự giễu bật thốt lên, “Ha, anh nói em sao đột nhiên lại dọn đi chỗ khác, hóa ra là thay lòng đổi dạ!”

“Cái gì thay lòng đổi dạ!” An Hân lửa giận bừng bừng, “Tôi và học trưởng không phải loại quan hệ này!”

Lời này vừa ra, ngực Liễu Quý Bạch không hiểu sao lại nổi lên một đoàn lửa giận, mà Ngụy Hào lại càng thêm nhận định quan hệ của An Hân và Liễu Quý Bạch, càng trở nên tức giận.

“Hừ, lời chia tay nói dễ nghe như vậy. Em che chở cho hắn ta, còn dám nói không có chút ý tứ nào với hắn ta?” Ngụy Hào hừ lạnh một tiếng, “Em mở miệng ra là nói anh lăng nhăng, anh thấy chỉ mới mấy ngày, bản thân em không phải cũng như vậy sao! Hai người bắt đầu thông đồng từ khi nào? Nhanh như vậy đã dọn đến ở chung. Năm đó anh vẫn bảo em dọn đến nhà anh ở, em còn nói cái gì luyến tiếc phòng của bà ngoại. Thật là nực cười!”

“Ngụy Hào tôi nói cho anh rõ, tôi không dọn đến nhà anh là vì chịu không nổi ngữ khí và thái độ kia của ba mẹ anh! Ngay từ đầu là tôi câu dẫn anh sao! Là tôi cản trở tiền đồ của anh sao?! Tôi tăng ca cày cuốc biên tập sửa bản thảo, nhưng tôi đã từng đòi hỏi ở anh cái gì? Chính anh ở bên ngoài làm loạn, chọc vào người khác lại lôi tôi ra làm tấm chắn, cha mẹ anh xem tôi như kẻ không đứng đắn, tôi không chịu nổi cơn giận này!” An Hân càng nói càng tức giận, “Chúng ta vừa chia tay, tôi đã biết anh sẽ chạy đến hư tình giả ý một phen, con nên hiện tại tôi mới không dám ở nhà của mình. Anh nếu không đến phiền tôi, tôi làm gì ngay cả nhà mình cũng không dám về!”

“Anh không có hư tình giả ý!”

“Tôi khinh! Chìa khóa nhà tôi con mẹ nó ngày đó đã bị Hà Nhiên đánh rớt xuống cống thoát nước rồi.” An Hân nói, “Hơn nữa đó căn bản không phải là chìa khóa nhà của anh, là chìa khóa nhà tôi!!”

An Hân tức giận đến mức cả người run rẩy, Liễu Quý Bạch vươn tay muốn ôm lấy cậu. Kết quả lại ôm hụt, An Hân đã tức giận đùng đùng vọt vào trong phòng tìm ra một xâu chìa khóa trực tiếp ném trả cho Ngụy Hào, “Hiện tại anh đến đúng lúc lắm, tôi trả chìa khóa nhà anh lại cho anh, anh nếu không cần thì ném vào cống thoát nước cũng được!”

Bị chìa khóa ném đập vào trong ngực đến phát đau, nhưng sau khi tiếp nhận được chìa khóa, nỗi đau trong ngực còn vượt xa hơn nhiều so với cái đau ở chỗ bị đập trúng, Ngụy Hào sắc mặt bi thương: “An Hân, sao em có thể tuyệt tình như vậy…”

“Cút!!!” An Hân hiện tại càng nhìn thấy Ngụy Hào càng thêm chán ghét.

“Đi thong thả, không tiễn.” Liễu Quý Bạch thản nhiên nói một câu, giơ tay sờ sờ đầu An Hân, An Hân không hiểu gì quay đầu nhìn anh.

= = Vuốt lông vuốt lông…

An Hân bỗng nhiên cảm thấy bản thân rống có chút quá lớn tiếng, “Bình thương tôi không chửi tục, là tức quá…”

“Ừm, tôi hiểu.” Liễu Quý Bạch hạ tay xuống, kéo An Hân đến bên cạnh mình.

Mắt thấy hai người này cư nhiên lại tiến vào thế giới hai người, Ngụy Hào trong lòng trở nên quặn đau. Anh ta không cam lòng, chỉ cần bọn họ còn ở cùng một chỗ, anh ta sẽ không còn cơ hội vãn hồi…

“Tên này có cái gì tốt? Chỉ cần kế thừa Ngụy thị, ba anh sẽ không quản đông quản tây nữa. Không phải em thích viết tiểu thuyết sao? Sau này em không cần đi làm nữa, chỉ cần chuyên tâm viết tiểu thuyết, anh có thể giúp em xuất bản, hơn nữa cho dù nhất thời bán không chạy, anh cũng có thể nuôi em!”

“Ai cần anh nuôi? Ai thèm anh giúp tôi xuất bản!! An Hân tôi khi nào thì cần anh nuôi hả? Tôi viết tiểu thuyết vẫn có thể nuôi sống bản thân như thường.”

An Hân bị Liễu Quý Bạch ôm, tuy rằng vẫn tức giận, nhưng không dám xù lông giơ chân, sợ dùng lực quá nhiều sẽ đẩy Liễu Quý Bạch ra.

“Đúng vậy.” Liễu Quý Bạch vừa lòng nhìn An Hân ở trong lòng mình. Ngụy Hào còn muốn nói gì đó, Liễu Quý Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên nói với anh ta: “Ngụy thái tử, Ngụy thị của các người và Tụ Thạch Lệ đang trong giai đoạn cuối ký kết hợp đồng phải không?”

Ngụy Hào sửng sốt một chút, sao tên này lại biết?

“Lúc này anh lại chạy đến đây, vậy ‘mỹ nam kế’ kia chẳng phải là uống phí sa?” Liễu Quý Bạch cũng không cho anh ta cơ hội trả lời, mặt không chút thay đổi nói tiếp: “Không có Hà đổng sự mạnh mẽ ủng hộ, tôi cũng biết trong ban giám đốc có rất nhiều người càng thiên về hướng Bích Lạc Thiên Âm chúng tôi.”

Ngụy Hào nhướng mày: “Các người là Bích Lạc Thiêm Âm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.