Ta ngồi phịch trên ván gỗ của xe ngựa, đã đói bụng đến ngón tay cũng không còn sức rồi.
Đại khái là ba ngày trước, ban đêm quả thật khó ngủ, ta vùi mình ở một góc
của xe ngựa, mất một lúc mới ngủ thiếp đi, sáng ngày thứ hai, vừa mới
tỉnh lại không lâu, Hoàng Thu Thanh liền mang hai cái bánh bao cùng một
chén nước đưa vào.
Khi đó ta mới phát hiện, tấm rèm đã bị hắn
treo lại, trong nháy mắt khép mở, ánh mặt trời chiếu vào mắt, ta theo
bản năng nhíu lại mắt, mới phản ứng được chỉ còn lại bóng tối.
Bên
trong góc xe có một ngọn đèn dầu, ta nhìn hai cái bánh bao khô cùng với
chén nước dường như còn có thể nhìn thấy sỏi ở đáy chén, chắc là hắn lấy được ở một dòng sông gần đó, sau đó đột nhiên ta cảm thấy tức giận.
Nhớ tới lúc trước, ta quả là sung sướng, lúc đó cũng có vài ba cái xe ngựa
bên cạnh, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chắc là hắn đang ngồi ở vị
trí phu xe.....
Ta lấy một cái bánh bao thả vào trong chén nước,
chờ bánh bao phình căng lên đem toàn bộ nước trong chén hút sạch..... Mới lộ cá nụ cười tà ác, sau đó một tay năm slaays chiếc bánh bao một
tay vén chiếc rèm lên......
Mặc dù thời điểm đó ánh mặt trời rất chói mắt, chói đến mắt của ta không nhìn rõ người trước mắt, nhưng
mà khuôn mặt hắc ám kia của hắn với ánh mặt trời vô cùng tương phản,
trong nháy mắt ts nhìn thấy khuôn mặt của hắn nghiêng sang, liền lấy tay ném tới!
Bộp......
Ngay giữa mục tiêu!
Ta chà! Ta mài! Ta cọ!
Trong một giây ngắn ngủn, tất cả số vụ bánh còn lại bị ta vo lại chà hết lên mặt Hoàng Thu Thanh.
Lúc này trải qua một khoảng thời gian bên ngoài, đôi mắt của ta đã có thể
thấy rõ mọi vật dưới ánh mặt trời...... Đã có thể nhìn thấy rõ
khuôn mặt hắn rồi.
Quả nhiên, trên mặt hặn toàn vụn bánh bao,
trợn to hai mắt dùng ánh mắt không thể tin được nhìn ta, còn có chút vụ
bánh và nước từ lông mày hắn rơi xuống......
Từ trong khoang mũi ta nặng nề “Hừ” một tiếng, nghiêng đầu liền bò lại bên trong xe
ngựa, quay người lại nhìn thấy một chiếc bánh bao khác, thuận tay nắm
lấy, nghiêng đầu, giơ tay lên, ném ra ngoài!
Một động tác vô cùng tự nhiên, thời điểm chiếc bánh bao rơi trúng trán của Hoàng Thu Thanh còn phát ra tiếng ‘’bịch’’ thật lớn.
Nhìn sắc mặt tối sầm của hắn, xem ra vào giờ phút này hắn đang phát hỏa rồi, ta liền nặng nề nằm xuống.
Ta vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ta đoán chắc rằng, nhìn dáng vẻ của hắn thì bây giờ hắn sẽ tuyệt đối không giết ta!
Cho dù ngươi không giết ta, ta cũng sẽ đối với ngươi hạ thủ lưu tình sao?!
Cho nên bây giờ chính là ta chỉnh ngươi!?
Hừ!
Bàn về độ vô sỉ ngươi so với ta còn kém xa!
Ta liền bày ra tư thế chờ hắn vén rèm lên, sau đó đem bộ mặt đầy nước cùng vụn bánh đi vào, trạng thái hoàn toàn sẵn sàng chiến đáua, còn cố ý nở
nụ cười khiêu khích nơi khóe miệng......
Nhưng mà tư thế
chiến đấu này cùng với nụ cười khiêu khích còn phải keo dài đến hơn 10
phút sau, người không thấy vào, ngay cả một chút động tĩnh cũng không
có......
Kết quả là, ta liền đắc chí, rốt cuộc chỉnh được
hắn...... kết quả nữa là ta đây liền vui vẻ, đắc chí cả nửa ngày......
Cho đến......
Ta phát hiện con mẹ nó hắn dám không cho ta ăn thêm!
Đến buổi tối, ta đã đói đến mức không chịu được rồi, vén rèm lên, nhìn thấy hắn đang dựa vào xe ngựa, hai mắt khẽ nhắm, thật ra thì, trừ bỏ việc
hắn làm tối qua, Hoàng Thu Thanh bất quá cũng chỉ là một thiếu
niên,nhưng mà lòng dạ hắn so với khuôn mặt thì khác xa nhau! Có đẹp trai đi nữa thì cô nãi nãi cũng không tha cho ngươi!
Ta đẩy hắn, nói: “Này! Ngươi không phải muốn bỏ đói ta chứ!”
Mí mắt hắn đều không động, nói: “Không phải ngươi không muốn ăn sao.”
”Con mắt nào ngươi nhìn thấy ta không muốn ăn?!”
”Cả hai con mắt ta đều nhìn thấy!”
Hắn lúc này rốt cuộc cũng mở mắt, mắt hắn vốn đã to, đột nhiên mở ra trừng
ta một cái thật sự hù dọa ta mà, ta vội vàng giả bộ trấn định, nói:“Nhìn, nhìn cái gì! Đó là bởi những thứ ngươi mang về đều không phải cho người ăn!”
”Vậy ngươi cũng đừng ăn!” Hắn cười lạnh một tiếng, nhảy xuống xe.
Ta thấy hắn vừa xuống xe, theo bản năng liền chen chân vào muốn cùng đi
xuống, ta ở trong xe ngựa cả ngày sớm đã nhàm chán rồi. Chân còn chưa
chạm xuống mặt đất thì đã bị hắn nắm cổ lôi vào trong xe ngựa, còn nói:“Ai cho ngươi ra ngoài!? Ta có nói qua ngươi có thể xuống đất sao?!
Đừng để cho ta nhìn thấy hành động này lần thứ hai nếu không......”
Ta bị hắn ném vào, vừa đúng cái trán đập vào sàn gỗ, bị đau kêu một tiếng, nghe lời của hắn, vô cùng tức giận liền vội vàng bò dậy, úp sấp trên
khung cửa xe ngựa nói một câu: “Ai mà thèm! Không cho ăn ngon lão tử sẽ
không ăn! Còn nữa, ngươi cho rằng ta muốn xuống sao!? Ta không cần
xuống đất cũng rất nhanh có người tới cứu ta! Ngươi hãy chờ chết đi!”
Dứt lời đầu của ta liền co rụt lại, đem mặt trở vào trong xe.
Kết quả là, ngày thứ nhất ta phải ôm bụng đói trải qua. Đến ngày thứ hai,
hắn lại còn chưa cho ta thức ăn, khi tỉnh ngủ chỉ có một chén nướ giống
như ngày thứ nhất, không ăn sẽ không chết, nhưng là không có nước uống
thật sự sẽ chết, ta đây đã khát đế không chịu được, cũng không kịp quan
tâm gì nhiều, nâng lên chén liền uống..., nhưng mà muốn ta cúi đầu đi
xin hắn thức ăn thì không thể được.
Sau đó, ngày thứ hai, ta liền uống tổng cộng hai chén nước qua ngày. Khi đó bụng đã không có cảm giác đói bụng rồi, đã cảm thấy cả người như nhũn ra tứ chi vô lực.
Cho tới bây giờ, ngày thứ ba, ta nằm ở trên ván gỗ, nhìn chén nước cách
mình cũng không xa kia, gần như cũng không có hơi sức qua đó, liền mở
mắt nhìn nó.
Thật là ác độc......
Cư nhirn dùng biện pháp ác độc này trừng trị ta......
Tên biến thái này cư nhiên lại dùng cách này trên người Cổ Diệc Khanh ta,
nghĩ tới lúc trước ta cùng Cát Tường đi đến những nơi ắn uống, như thế
nào cũng không nghĩ tới mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này......
Lúc này, oán niệm của ta với Hoàng Thu Thanh vô cùng lớn, nếu như sóng điện não có thể giết người, ta bảo đảm Hoàng Thu Thanh đã sớm chết rồi, đáng tiếc...... Nó không thể. Cho nên, ta vẫn là đói bụng nằm bất động
trên xe.
Ngày thứ nhất ta vẫn ảo tưởng Mã Văn Tài có thể từ trên
trời giáng xuống, ngày thứ hai ta thậm chí bắt đầu nghĩ Tư Mã Kỳ cưỡi
con ngựa đến đây, đến ngày thứ ba, trong lòng của ta cũng chỉ có một câu nói......
Đồ khốn Mã Văn Tài con rùa Tư Mã kỳ, hai người các ngươi hãy đi chết đi, đi chết đi!
Ta mất tích ba ngày, không phải một ngày, không phải hai ngày, là toàn bộ
ba ngày! Cư nhiên không có một người có thể tìm được ta, quan trọng là
ta đêm hôm bị bắt cóc đến nơi này, vậy mà ba ngày cũng chưa tìm được!
Điều này chứng minh là ta đang ở một nơi rất hoang vu hẻo lánh đi, nhưng mà
bọn họ dùng toàn bộ ba ngày mà cũng không tìm được ta, đặc biệt là Tư Mã kỳ, cái quỷ gì mà mật thám hoàng thất, cũng là đi chết hết.......
Đừng hỏi ta là cái gì không tự cứu mình, không phải là ta không muốn, mà là hãy thử suy nghĩ một chút, ngày thứ nhất ta vẫn còn sức lực, tên biến
thái đó căn bản sẽ không rời đi, ta thậm chí chỉ căn thời điểm hắn rời
đi mà bỏ chốn, nhưng mà tên Hoàng Thu Thanh đúng là quá biến thái, không lúc nào là hắn không giám sát bên cạnh, ta bất đắc dĩ vén rèm xe lên,
hô to một tiếng, ta muốn đi tiểu một chút.
Vấn đề chính là chỗ
này,nếu hỏi tại sao ta không mượn cớ này mà trốn đi, nhưng mà….nếu như
một người đàn ông, không nói nhiều chỉ kéo ngươi thôi, nhưng mà hắn liền đứng ở phía sau ngươi, chỉ là quay lưng lại đi.
Vậy ngươi có chạy được không?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Không thể!
Đây đúng là tình huống dở khóc dở cười, thử hỏi, ta làm sao có thể thoát được hả?!
Nhưng mà loại này tình huống đến ngày thứ hai đã không tái hiện nữa rồi, bởi
vì mỗi ngày hai chén nước chỉ là đủ duy trì tính mạng của ta, thử hỏi ta còn có thể tiết ra ngoài sao?!
Cứ như vậy, ta liền nằm bất động ở trong xe cả ngày. Nhìn mặt trời hôm đó lặn, trăng lên trăng xuống, lại qua một ngày.
Ta đang suy nghĩ mông lung, tự dưng rèm bị vén lên, nhìn khuôn mặt hắc ám
này, ta ngay cả ngũ quan của hắn đều nhìn không rõ, nhưng mà dựa vào oán khí của mình mà có dũng khí đưa tay lên chỉ, hướng về phía hắn dùng
giọng nói chất chứa oán niệm nói: “Trời đánh...... Chết......
ngươi...... lão tử muốn...... Bạo...... Cúc Hoa....
của ngươi…….... Một vạn lần......”
Mới vừa nói xong câu này, tay của ta đã vô lực rũ xuống......
......
Đừng cho là ta cứ như vậy chết đi, đây là chuyện không thể nào, ta chỉ là
quá mệt mỏi, nói một câu nói, trời mới biết ta lại tiêu hao bao nhiêu
năng lượng! Năng lượng quý báu! Dựa vào năng lượng mà duy trì tính
mạng!
”Có thể đi rồi.”
Hả?
Hắn có ý gì!?
Đối với câu nói này của Hoàng Thu Thanh ta đột nhiên không tiêu hóa nổi, nhưng mà lời nói của hắn là thật sao......
Lúc này ta mới nhắm mắt lại......
......
Mọi người đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta đây còn chưa có chết......
Chính là nhắm mắt cảm động chính bản thân không đói chết, chỉ là sau khi cảm động chính là suy tư......
Hắn mệ nhọc ba ngày như vậy chỉ vì trì hoãn thời gian?
Tại sao?
Trì hoãn thời gian của người nào?
Bằng khả năng của Mã Văn Tài và Tư Mã Kỳ không thể hai ba ngày mà không tìm được ta, vậy rốt cuộc là......
Xảy ra chuyện gì?
......
————– TA LÀ DẢI PHÂN CÁCH Tiểu Khanh đói bụng đến mức có thể nuốt cả đầu bò ——— ———
Bị vác ra ngoài như túi gạo, cũng không biết tại sao hắn có thể đi vào từ
cửa sau khách điếm, dù sao chính là rất nhanh chóng tiến vào căn phòng
bên trong khách điếm, sau đó ta liền bị quăng xuống giường......
Bị ném xuống ta tạo ngay một tư thế hình chữ đại trên giường.
Ta rất vui mừng vì mặt ta bị nện vào là gối, rốt cuộc...... cũng không bị nện phải vật cứng......
Lúc này ta cũng không còn hơi sức để hỏi Hoàng Thu Thanh một câu, “Vì sao”, thì đã nghe thấy tiếng cánh cửa bị kéo ra sau đó đóng lại.
Ta
đây rốt cuộc cũng lấy lại được chút sức, lật người một cái, đem mặt
ngẩng lên, nhưng nhìn phòng ốc trống rỗng, ta rốt cuộc vẫnkhông nhịn
được mà phát ra một âm thanh vô cùng suy yếu “Chúc phúc”: “Lão tử chúc
ngươi sớm ngày cúc hoa bị nát......”
Chỉ là, bọ họ đã rời đi, vậy ta phải làm thế nào?!
Không có ai biết ta ở chỗ này!
Chẳng lẽ ta không còn cách nào thoát khỏi mệnh đói chết!?
Trong đầu ta vẫn đang ngổn ngang suy nghĩ, năng lượng tiếp tục tiêu hao, cuối cùng ta chính là rơi lệ......
Choáng nặng rồi.
......
Khóe miệng cảm thấy chút ngọt,...... Là nước...... Ta khẽ há
miệng, chỉ cảm thấy vị ngọt này từ từ chảy xuống cổ họng, làm cổ họng
khô khốc của ta được dịu mát.
Phải biết, ngày hôm nay ngay cả một ngụm nước ta cũng chưa uống nha......
Đầu óc choáng váng đến không thể cử dộng, ta dùng sức mở mắt...... Chỉ vì ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thật vất mới mở được mắt, đập vào mắt ta chính là gương mặt phóng đại của tên Mã hồ ly, còn có miệng của
hắn đang dán vào môi ta, ta sững sờ khẽ mở rộng miệng, chỉ cảm thấy vừa
một dòng trong veo tràn vào cổ họng.
Thì ra là nãy giờ hắn đều
dùng miệng mớm nước cho ta!? Cho dù ta đang đói bụng cũng không thể
ngăn cản được sự xấu hổ này, cho dù cố gắng ngăn lại thì rốt cuộc vẫn đỏ cả hai tai.
Lỗ tai của ta bỗng dưng nóng lên.
Không phải
là ta lại giả bộ thuần khiết, dù sao cũng không phải là chưa hôn qua,
huống chi đây cũng không phải thời điểm...... Nhưng là......
Ta chính là...... Ta chính là ba ngày không đánh răng không tắm rửa...... Mã hồ ly sao có thể mớm nước vào miệng ta.....
Sau
khi mớm xong, hắn ngẩng đầu lên, ba ngày không thấy, thế nhưng hắn so
với ta cũng không hơn là bao, mặt mũi tiều tụy, cằm hơi nhọn lại có thể
nhìn râu lởm chởm, áo cũng là bị ép tới phát nhăn, xem ra cũng là bộ
dạng dơ dáy ba ngày không tắm!
Mã hồ ly nhẹ nhàng cười một tiếng híp mắt lại, ôm ta lên, dùng râu cọ vào mặt ta, nói: “Trở về là tốt rồi......”
Trở về là tốt rồi?!
Cũng không phải ta tự mình chạy, lời này của hắn là có ý gì!?
Vừa định mở miệng hỏi, liền thấy hắn nâng một bát cháo nhỏ trên bàn tới,
múc một muỗng đưa đến bên miệng ta, nói: “Ăn cháo trước đi, ngươi đói
bụng mấy ngày, không thể ăn quá nhanh, a, từ từ ăn, thổi cho nguội rồi
hãng ăn......”
Ta theo bản năng hé miệng, cháo trắng rất
mềm, hơi mặn một chút...... Nhưng mà ta lại nhưng không có ý định
ăn thật ngon, chỉ vội vã ăn vài miếng, cảm thấy dạ dày của mình cũng tốt lên, dường như cả người cũng khôi phục sức lực, liền nâng tay lên,
nói: “Rốt cuộc là xảy ra ra chuyện gì? Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?
Ngươi biết là ai bắt ta đi sao!?”
Chỉ thấy Mã hồ ly sửng sốt một chút, nghiêng đầu cau mày nói: “Ngươi là bị bắt đi? Không phải để lại thư rồi trốn đi hay sao?”
Đầu óc ta nổ tung một tiếng oanh thật lớn, nói: “Để lại thư rồi trốn đi?! Để lại thư gì chứ!?”
Con ngươi Mã hồ ly chợt chuyển một cái, hồi lâu, chân mày từ từ dãn ra, đưa tay ngắt mi tâm, nói: “Sợ rằng...... Chúng ta đều bị người ta đùa
bỡn.”