Tư Không Tà Dương bật dậy, lật đật tìm gương soi lại tóc tai, chẳng biết cô đang ở đâu đã muốn chạy đi tìm ngay lập tức.
Vừa hay Tư Không Tam mở cửa bước vào, vốn dĩ định bảo hắn trở về nhà trước khi báo buổi sáng được đưa tới, nhưng dường như đã không kịp rồi.
Không sớm thì muộn, Tư Không Tam làm sao có thể ngăn được việc con trai ông biết Viên Cẩn Ngọc còn sống đây?
“Mày định đi đâu?”
“Tôi đi đâu không phải là chuyện của ông.” - Tà Dương lạnh lùng đáp, áo vest cũng đã mặc xong.
“Mày là con mà nói chuyện với ba của mày như vậy sao?”
“Vậy ông có nói chuyện với tôi giống như một người ba không?”
Tư Không Tà Dương không hề quan tâm đến việc biểu cảm của Tư Không Tam đã khó coi như khỉ ăn ớt.
Hắn chuẩn bị xong xuôi, không kiêng nể lướt qua mặt ông ta.
Nhưng tay vừa chạm tay nắm cửa đã bị đối phương chỉ trích:
“Tao cấm mày đi tìm cô ta! Cô ta là Roulia, không phải Viên Cẩn Ngọc!”
Tà Dương xoay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng: “Ông sợ cô ấy sẽ nói cho tôi biết ai là người đã hại cô ấy sao? Tôi nghĩ ông nên cầu nguyện rằng người đó không phải là ông, hoặc cô ấy sẽ không bao giờ nói với tôi đi.
Nếu tôi biết được chuyện đó thật sự có liên quan đến ông, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!”
Nói rồi, Tà Dương rời đi, đóng cửa thật mạnh như thể muốn dằn mặt người ở lại.
Tư Không Tam tức đến run người.
Không chần chừ giơ điện thoại lên gọi cho ai đó.
“Không cần đợi thêm nữa, cho cô ta đi gặp mẹ đi.”
“Rõ, thưa ông chủ.”
—----------------
Chưa đầy ba mươi phút sau, Roulia ngồi trong phòng VIP, trên tầng 13 của tòa thương mại đối diện trụ sở chính của tập đoàn Tư Không, hài lòng nhìn chiếc Lamborgini cố tình đậu bên đường của mình bị người ta giở trò.
Nếu cô đoán không lầm, động tác nhanh như vậy, chắc chắn là gài bom kích nổ có điều khiển từ xa.
Danis bên cạnh nhìn cô như thể không tin được: “Không ngờ ở nơi đông đúc như vậy, bọn chúng cũng dám làm ra trò này.
Nhưng sao cô chủ biết bọn chúng sẽ ra tay?”
“Tư Không Tam từ trước đến nay vẫn như vậy.
Ông ta không mất quá nhiều thời gian để điều tra ai là người đã làm hại mình.
Có điều… tin nhắn nặc danh đó thật sự không nói sai.”
“Là sao?”
Roulia cẩn trọng quan sát đường phố, giọng đều đều đủ hai người nghe: “Có người biết rõ địa chỉ email cá nhân của tôi, và cho tôi biết hôm nay Tư Không Tam sẽ ra tay.
Ông ta không thể tấn công tôi công khai hoặc gài bẫy ở khu đô thị, nên khả năng duy nhất là tạo ra một tai nạn giao thông thần không biết quỷ không hay.”
Danis chau mày, đã nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề: “Vậy ai đã gửi tin nhắn nặc danh? Cô còn giữ tin nhắn đó không, tôi sẽ cho người tra ra.”
“Không cần.
Tôi đã gửi thông tin về cho trụ sở rồi.
Tôi không tin trên đời này có chuyện gì mà ICN không thể tra ra.”
Danis gật đầu, trong lòng vẫn nguyên mối nghi hoặc: “Nhưng mà cô có nghĩ người tiết lộ thông tin đang muốn giúp cô không? Nếu vậy, có thể là cậu Tử Lăng, hoặc cậu Tà Dương?”
Roulia lắc đầu, đôi mắt thâm sâu khó lường: “Đó không phải cách làm việc của Tử Lăng, càng không phải phong thái của Tà Dương.
Tà Dương, e rằng khi nào đọc báo mới biết tôi còn sống.
Nhưng tôi cũng không nghĩ Tư Không Tam sẽ mặc cho anh ta chạy đi tìm tôi đâu.”
“Vậy…”
Roulia cắt ngang: “Không cần đoán mò.
A Long, chỉ cần anh bảo vệ tôi, và bảo vệ tốt cho chính anh là được.
Anh còn nhiệm vụ quan trọng hơn mà.”
Cái tên A Long này, rất ít khi được sử dụng.
Mỗi lần Roulia gọi Danis như vậy, tức nghĩa anh được nhắc đến việc phải tìm cho bằng được Tư Không Tình.
Cho dù ba năm qua đi, bọn họ vẫn không tin Tư Không Tình đã chết.
Thậm chí trong thâm tâm Cẩn Ngọc, cô cũng chưa tin mình là con gái ruột của cô Tư.
Chỉ cần cô Tư còn sống, nhất định cô sẽ tìm cách chứng minh điều đó một lần nữa.
Nhưng từ giờ cho đến lúc đó, cô phải tránh xa Tử Lăng, càng xa càng tốt.
Cho dù cô yêu anh thế nào, trong trường hợp xấu nhất, cũng không thể làm ra chuyện trái luân thường đạo lý như vậy.
Lặng đi một hồi, Danis nghe máy của ai đó, rồi liền cung kính báo cáo:
“Cô chủ, người cô cần đã tới rồi.”
Roulia vừa quay đầu lại, đã thấy một cô gái chân dài,dáng thon đứng trước mặt mình.
Cô gái này cũng không gọi là quá xuất chúng, nhưng vì đối tượng là một tên cặn bã thích nghe lời ngon tiếng ngọt, cô cần người có khả năng hơn là vẻ ngoài rỗng tuếch.
“Chào cô.
Cô tên gì?” - Roulia chủ động bắt chuyện.
“Người ở hộp đêm gọi tôi là Mịch Mịch, tỷ tỷ làng chơi.” - Cô gái vừa nói, vừa nháy mắt quyến rũ.
Roulia và Mịch Mịch nhìn nhau, đồng loạt nở nụ cười tà mị.
“Được rồi, ngồi xuống rồi hẳn nói.”
E hèm, mọi người nghĩ tên cặn bã mà Roulia nhắc đến là ai?.