Du Đồng Nở Hoa

Quyển 3 - Chương 1: Không phải Tôn Điềm Điềm thì cũng là Tôn Chua Chua, Tôn Cay Cay thôi!



Lớn vậy nhưng Thường Tiếu chưa bao giờ giận Dư Phi cả, bây giờ cô cúp điện thoại đột ngột như thế là một cách tỏ ra tức giận.

Thật ra cô cũng hay cáu gắt lắm, nhưng lại ít khi nào tranh cãi nhau đến mặt đỏ tía tai với ai, chỉ có Quý Hiểu Đồng là ngoại lệ.

Vô duyên vô cớ cúp điện thoại của Dư Phi, là một chuyện lớn, thế nên sau khi làm xong chuyện này, cô bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên. Ước sốquật cường trong người tác quái, không chịu gọi lại giải thích, vì thế lại bắt đầu vào trạng thái sợ nghe giọng của anh…

Dưới sự tuần hoàn ác tính, tắt máy, quyết định tạm thời hóa thân làm rùa đen rụt đầu, không nhìn không để ý tới nữa.

Thiến Thiến và Dung Lan đang rửa mặt, vẫn chưa phát hiện sự bất ổn của cô, chỉ tò mò hỏi sao sáng nay đột nhiên lại đi tắm, như thể chưa hề nhận ra chuyện cô ra ngoài chạy bộ.

Cô không khỏi hâm mộ, có thể ngủ như lợn chết thế này không phải cũng là một loại hạnh phúc sao?

Ngẫm nghĩ, lại quyết định tạm thời giấu chuyện đã xảy ra hôm nay.

Sau đó cô đi theo hai người vào nhà ăn, đã ăn no rồi mà vào nơi thế này, trong không khí toàn mùi dầu mỡ béo ngậy, nhưng đi một vòng quầy ăn, đột nhiên kích động, lần đầu tiên, cô chọn mì xào…

Mì xào của nhà ăn khô quắt, nhạt nhẽo, lại rất ngấy, ăn vào cứ muốn nôn ra, nhưng vẫn ngoan cố ăn hết. Ăn xong thì tai mắt mũi dạ dày đều không thoải mái, nhất là trong ngực cứ cảm thấy khó chịu. Sau đó bặm môi, thề từ đây sẽ không bao giờ đụng vào món này nữa.

Hai tiết buổi sáng là giờ Quản lý kế toán, thầy giáo đứng lớp giảng về các lý thuyết khô khan, ban đầu cô rất chăm chú lắng nghe, được một lúc thì bỗng cảm thấy tim đập mạnh. Lặng lẽ cúi đầu nhìn di động, phát hiện thì ra mình vẫn chưa mở máy, trong lòng lại thấy căng thẳng, cảm thấy giống như.. giống như có gì bị cướp mất.

Thứ bị cướp mất, là Dư Phi chăng?

Đã quá quen thuộc với anh. Quen với ánh mắt nụ cười, quen với giọng nói cử chỉ, quen thuộc với tất cả mọi thứ của anh. Ai đó đã từng nói, thế giới của thanh mai trúc mã rất nhỏ hẹp, phải đi ra ngoài mới thấy trời cao biển rộng.

Nhưng quả thật, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ là của cô.

Cô cũng từng là một thiếu nữ tơ tưởng chuyện yêu đương, thầm nghĩ rồi sẽ có ai đó là vĩnh viễn của mình, thầm nghĩ ai đó sẽ cưỡi ngựa trắng, chân thành đi tới, dưới vó ngựa dồn, hoa tươi nở rộ, rải đầy trên đất.

Nhưng ở cái tuổi dễ có ái muội nhất, chẳng ai xung quanh có thể nhìn ra cáiái muội giữa hai người. Vì thế cứ nhận định như thể dĩ nhiên, nhận định rằng cô và anh, cuối cùng cũng không có duyên phận.

Thậm chí lúc năm nhất chạy đi hẹn hò nhóm, những tưởng sẽ được ai đó dắt tay kéo đi, nhưng trên mặt anh vẫn hoàn toàn không có chút dấu hiệu ghen tuông. Mà ngược lại là cô, thi thoảng có một nam sinh lần đầu gặp ngồi đối diện với mình, hoàn toàn không nghĩ gì mà đã gạt phăng đối phương – Cậu ta đâu có gì hơn Dư Phi?

Không bằng anh.

Không bằng anh…

Sau này nghĩ lại thì thấy những ngày đó hầu như là thế, cũng chẳng còn ngạc nhiên vui mừng gì. Thế nên Tiểu Mỹ dưới ngòi bút của cô, trước sự không rõ ràng của Anh Hùng, cuối cùng đã chọn Anh Tuấn.

Xưa nay, mỹ nhân xứng anh hùng.

Thật ra không có gì là nhất định, là tuyệt đối cả. Cũng như thanh mai không nhất định phải xanh, cũng không nhất định chỉ quanh quẩn bên trúc mã.

Huống chi, cô và anh chỉ là quen biết giữa đường, không có quãng thời gian vô tri tay nắm tay thuở bé, đã bỏ lỡ thời điểm vô tư ấy từ lâu.

Thế nên, cô luôn biết sẽ có một ngày anh nắm tay ai đó, tới trước mặt cô nói, Thường Tiếu, để mình giới thiệu cho cậu.

Thế nên, cô nghĩ cũng sẽ có ngày anh ngày càng xa mình, không thể tùy tiện đến nhà anh phụ việc vặt, giúp sửa bóng đèn hay sửa nắp bồn cầu nữa.

Có lẽ anh sẽ trở thành cha của một đứa bé nào đó, còn cô cả đời lại không cưới ai.

Có lẽ cả lúc bạc đầu, cô vẫn không thể nghe khúc nhạc an ủi linh hồn anh đàn cho.

***

Cô đã từng nghĩ tới cả rồi, chỉ là không ngờ lại nhanh đến thế.

Cho dù không phải Tôn Điềm Điềm, thì cũng sẽ là Tôn Chua Chua, hoặc Tôn Cay Cây mà thôi! Khổ sở tìm kiếm, quả nhiên tơ hồng của anh không phải cô thật sao?

Ôi, sáng ăn nhiều nên vẫn không thể tiêu hóa, tâm trạng khó chịu vẫn không thể trờ về bình thường.

Cô ngẩng đầu nhìn giáo sư, tay lén nhất nút mớ máy, cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên đi vậy. Biết đâu Dư Phi còn cần sự giúp đỡ của cô để từ chối Tôn Điềm Điềm thì sao. Dù hình như cô chẳng giúp được bao nhiêu.

Lúc khởi động máy cô sực nhớ, khi lên lớp anh không mở điện thoại. Nhưng chắc lúc cô cúp máy thế kia thì hẳn là anh sẽ lo lắng hoặc nghi ngờ gì đó, ít nhất cũng phải có tin nhắn hỏi thăm chứ.

Vậy mà đến hết tiết một, sau khi lý do ‘nghẽn mạng’ đã không còn có thể thuyết phục bản thân, điện thoại của cô vẫn im lặng, không hề có tín hiệu báo nhận tin nhắn nào.

Tiết ba bốn tiếp theo là Luật kinh tế, thầy giáo lạnh lùng tuyên bố giữa kì sẽ thi đề đóng, lúc giảng bài luôn nhét câu ‘Chỗ thầy giảng là trọng tâm bài thi’, cô vẫn không để tâm.

Mà cô cũng không muốn chủ động gửi tin nhắn dò hỏi. Sau đó nghĩ vớ vẩn, vô tình nhớ tới ánh mắt ấm áp và nụ cười như gió xuân nơi khóe miệng ấy, nằm ườn ra bàn không biết làm sao.

Cuối cùng lại lơ đãng mở những tin nhắn anh đã gửi cho cô vào tối hôm ấy…

Không ngủ được à?

Nói thừa.

Nhớ cậu.



Hốc mắt từ từ nhòe nước… cố gắng hít mũi, đầu ngón tay bấm vào dãy số xa lạ đã đánh thức cô vào sáng nay, ma xui quỷ khiến, cô gửi tin nhắn, hỏi:[Muốn chạy bộ không?]

Gần như không ôm hi vọng, thật đấy.

Nhưng không lâu sau, di động trên bàn vang tiếng ‘Bíp’, trả lời cô bằng hai chữ ngắn ngủn: [Bây giờ?]

[Ừh.] Cô trả lời.

[Gặp nhau ở đường băng.]

Thường Tiếu nhìn đồng hồ trên di động, mười giờ hai mươi lăm phút, còn một lúc nữa mới hết giờ học. Đột nhiên cô nở nụ cười, lấy giấy viết bốn chữ ‘Phối hợp với tớ’, đẩy sang phía Dung Lan và Thiến Thiến. Sau đó ôm bụng nặng nề ngã lên bàn, khi đã gây được sự chú ý rồi thì gào khóc – “Ôi ôi mẹ ơi! Sao đau bụng thế này?”

Mọi người im lặng…

Giọng than đau mà cũng hùng dũng như thế này, có cần cẩn thận đến thế không?

Không hổ là thành viên câu lạc bộ kịch nói, Thiến Thiến ở bên cạnh cười như có như không, bình thường đã thấy bao cảnh kinh người động trời của Thường Tiếu rồi, nghe quen tai nhìn quen mắt, ít nhiều cũng học được mấy chiêu: “Ơ kìa? Đến kinh nguyệt rồi hả?”

Thường Tiếu nặng nề gật đầu: “Đau chết được!” Sau đó chớp chớp mắt nhìn thầy giáo: “Thầy ơi— em đau–”

Thầy giáo: …

Mọi người: …

Thiến Thiến tiếp: “Nếu không thì xin phép nghỉ đến phòng y tế đi?”

“Ý kiến hay!” Thường Tiếu ui ui da da ôm bụng, vung tay chào thầy, đưalàn thu thủy rưng rưng: “Em đi đây ạ.” Mọi người học tốt nhé, sau đó chuồn mất dạng.

“…”

“…”

Trong phòng trầm mặc rất lâu, rất lâu.

Rất lâu, rất lâu.

***

Gặp trên đường chạy phải không?

Trực giác mách bảo cô chạy đến sân thể dục hôm đánh cược với Quý Hiểu Đồng lần đầu tiên.

Vì trên sân có mấy lớp đang trong giờ thể dục, rất nhiều người, cực kì ầm ĩ. Nhưng đảo mắt một vòng, nhanh chóng tìm được mục tiêu.

Đúng là quân tử, nhanh nhẹn đi vào sân bóng, toàn bộ cỏ xanh sau lưng anh như bị phai màu… Thường Tiếu nghĩ, Quý Hiểu Đồng quả thật là một người rất đẹp trai.

Thật ra cô không ngờ anh sẽ đến thật, có lẽ cũng chỉ thử vận may thôi, thế mà anh còn đến sớm hơn cả cô nữa.

Anh thấy cô, lập tức bước tới, khuôn mặt cao ngạo. Có điều sau khi tới gần anh lại phì cười, trên mặt như viết: Nhìn kìa, đúng là cậu không nhanh bằng tôi thật.

Đến sớm thì hay lắm chắc? Cô khẽ khựng lại, bỗng dưng cũng toét miệng cười, đột nhiên chìa tay ra, bắt chước người ta mà nói: “Thường Tiếu.”

Anh nhìn cô, lại nhìn tay cô, trầm mặc một chút rồi mới đưa tay, nắm lấy, đáp: “Quý Hiểu Đồng.”

Ồ, tay của anh cũng rất lớn, rất ấm.

Nhưng đúng là, vẫn không giống… Dư Phi.

***

Thường Tiếu vừa chạy vừa hỏi Quý Hiểu Đồng: “Vì sao sáng nay bỗng nhiên tìm tôi chạy bộ vậy?”

Anh nghe xong thì thấy bước chân hơi loạng choạng, che giấu kĩ sự lúng túng của mình, đột nhiên tăng tốc vượt mức quy định.

Không biết tại sao, trong lòng lại có một cảm giác thích thú, có lẽ vì được xả hết ra ngoài, chạy thục mạng.

Giấc mộng buổi sáng khiến anh chợt tỉnh giấc, trong mộng nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ở quầy rượu ấy, tiếng nhạc ầm ĩ nhức cả tai, còn anh cắn răng nhắm xuống gò má kia…

Khi khuôn mặt cô bất ngờ được phóng to thì anh liền tỉnh giấc, thế mà lại có cảm giác tỉnh hẳn, nằm xuống thì không ngủ được nữa. Khỉ gió, anh thà mơ thấy quỷ cũng chẳng muốn gặp cô!

Sau khi trằn trọc thì bất thình lình nổi giận, là đầu xỏ gây tội thì sao để cô được ung dung tự tại thế được? Vậy nên vơ lấy điện thoại gọi cô dậy, vốn lúc đầu định cho cô leo cây, nhưng không biết sao lại ra ngoài, sau đó… chuyện thành ra thế này.

Nghĩ một chút, đột nhiên anh quay người, trừng mắt nhìn cô, hừ một tiếng: “Cậu quản à!” Sau đó xoay lại, tiếp tục chạy. Khi nhớ lại cảm giác trong giấc mơ kia, có một cảm giác phức tạp, xấu hổ không chịu được. Đây là chuyện sai lầm nhất đời anh, đụng tới cô.

Thường Tiếu nhìn bóng anh, có lẽ vì đã ăn nhiều, chạy được một lúc thì đau dạ dày, bỗng dừng chân, nói: “Ơ, tôi lại không mang tiền rồi.”

Anh quay đầu nhìn cô.

Cô hỏi tiếp: “À, cậu lại muốn mời tôi à?”

Anh vẫn duy trì trạng thái im lặng không còn gì để nói, nhếch miệng: “Cho mượn, cả vốn lẫn lời, trả đủ cả hai là được.”

Cô gật đầu, sau đó lại nói: “Cậu chả rộng rãi tí nào.”

“…” Anh cũng dừng bước, nhưng là tư thế quay ngược lại, hừ một tiếng nặng nề: “Chúng ta cũng chưa thân thiết gì.”

Cô lại cười, những lời nói với anh thế này đã xào đi xào lại đến thuộc làu, cười xong lại nghĩ tới Dư Phi, tới cả Tôn Điềm Điềm.

***

“Cậu thích ăn gì?” Ngồi trong tiệm ăn ngoài trường, Thường Tiếu cầm thực đơn hỏi Quý Hiểu Đồng.

“Con gái đừng hỏi nhiều vậy, không thì tôi sẽ cho rằng cậu muốn theo đuổi tôi đấy.” Anh nói chuyện chẳng vòng vo bao giờ, cũng chẳng để ý đến chuyện ưu tiên phụ nữ, nhìn cô bảo: “Cậu gọi một món tôi gọi một món, thêm một món canh, ăn xong mà không đủ thì gọi thêm.”

Cô gật đầu, cùng anh xem thực đơn, cả hai người bỏ xuống cùng lúc, đồng thanh: “Sườn xào chua ngọt…”

Cô ngẩn ra, lại hé môi cười, vừa định mở miệng thì anh chẳng thèm để ý đến hình tượng soái ca của mình, liếc cô: “Tôi biết, khéo quá đúng không!” Sau đó quay qua người phục vụ: “Đổi thành khoai tây bào xào dấm đi.”

A, cô cũng thích, vì thế lại cười.

Hai người yên lặng được một lúc, bỗng dưng cô thở dài, vô duyên vô cớ cảm thấy bùi ngùi, chợt quay sang nhìn chằm chằm Quý Hiểu Đồng, thôi thì để giết thời gian cũng tốt, dù sao thấy cảnh đẹp, lòng cũng vui hơn.

Sau đó… hình như cũng cảm thấy đã lâu, Quý Hiểu Đồng bị cô nhìn đến phát ngượng, cau mày quát: “Nhìn đủ chưa?”

Đúng là không chả có kiên nhẫn gì cả, lời khen cô đưa tới cửa rồi mà cũng không muốn. Thường Tiếu dẩu môi, bỗng phát hiện ra có vài nữ sinh bàn bên đều có chung chí hướng mà chớp chớp nháy nháy nhìn trộm Quý Hiểu Đồng. Đối đầu với anh đã lâu, quên béng rằng anh có cái vốn này…

Xì, có gì hơn người đâu, Thường Tiếu trước đây cũng được nhận mấy bức thư tình con gái viết chứ bộ!

Có điều nghĩ tới là rầu, cô đã từng nhận thư tình nam viết bao giờ đâu.

Lúc chờ đồ ăn mang lên, Thường Tiếu cảm giác có ánh mắt đang hướng về mình, giống như đang… soi cả người cô, sau đó là tiếng xì xầm chặc lưỡi…

“Này… Cậu nói xem đó có phải con gái không?”

“Con gái chứ sao.”

Mắt tốt. Thường Tiếu vừa hài lòng gật gù thì người đó lại bổ sung một câu: “Có điều nhìn y chang con trai.”

Huhu!

“Này, cậu có thấy hơi quen không?”

“Ưhm…” Cô gái kia như bị táo bón mà ưhm suốt nửa ngày, đột nhiên hoảng hốt hô lớn: “Là Thường Tiếu!”

Lần này thì con mắt của mọi người đều đổ dồn về đây, như thể tất cả đều có phản ứng rất mạnh với hai chữ ‘Thường Tiếu’ này, mắt mở to như đạn cỡ lớn, sáng ngang ngửa đèn pha ôtô.

Có lẽ đều đang hát thầm bài, Thường Tiếu ở đâu, Thường Tiếu ở đâu rồi…

Thiên hạ toàn người nhiều chuyện.

Thật ra thì Thường Tiếu không bất ngờ với tình hình này lắm. Sự kiện bất ngờ nhất trong đời cô chính là được làm nữ chính kìa. Bắt đầu từ sự kiện Quý Hiểu Đồng ‘hôn môi’, sau đó cô được coi là ‘nữ thần báo thù’, rồi đến khi Dư Phi mượn làm ‘bạn gái’ và thành ‘tình địch’ của Tôn Điềm Điềm… Dù thế nào thì từ lúc bức ảnh chụp tư thế oai phong của cô lúc học quân sự bị đưa lên thì cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.

Đừng tưởng cô không biết, ban đầu hay có mấy cô nữ sinh chung ký túc xá hay nhìn lén qua cửa sổ phòng bọn cô, khiến Dung Lan, Thiến Thiến bực mình đến nỗi muốn kiếm inox che kín cửa sổ.

“Là cô ta thật đó!”

“Sao cô ta lại đi cùng Quý Hiểu Đồng? Không phải là bạn gái Dư Phi rồi sao?”

…. Nhìn cô ta có chỗ nào giống ‘bạn gái’ đâu?” Trong câu nói nhấn mạnh vào chữ ‘gái’, sau đó có vẻ rất coi thường mà tiếp: “Nghe nói là xạo đó, nếu cậu là nam, thấy một đứa ‘cùng giới tính’ đứng trước mặt thì còn tâm trạng nói yêu thương gì không?”

Thường Tiếu vẫn rất im lặng, có ngọn đuốc được đốt lên trong lòng, nhưng là chợt sáng chợt tắt, vừa cảm thấy tức giận, cũng rất buồn… Ấy mà chẳng tìm được lời nào để phản bác. Cô cũng biết cô và Dư Phi đứng cạnh nhau chẳng hợp tí nào cả! Nhưng, nhưng mà ngoại hình cô thế này rồi, dù uống sinh tố đu đủ hằng ngày thì ngực vẫn chẳng to ra được tí nào, cô còn cách nào nữa đâu?

“Này, mà bên cạnh cô ta là Quý Hiểu Đồng đúng không?”

“Ừ, trong đại học C còn ai có gương mặt đó nữa?”

“Không phải chứ, cô ta và Quý Hiểu Đồng như nước với lửa cơ mà? Sao lại đi ăn chung thế được?”

“Thấy không, thủ đoạn là ở chỗ đó.”

“Á… cô ta nhìn qua đây kìa.”

Thường Tiếu nhìn thẳng vào bàn của đám con gái kia, nói lớn tiếng như vậy, nói xấu mà chẳng hề cố kị chút nào, tưởng cô bị điếc không nghe thấy hả? Mệ nó, cô rất muốn đến hất tung cái bàn đó lên! Nhưng mà… không có tiền bồi thường…

Thấy phục vụ mang sườn xào chua ngọt nóng hôi hổi lên, hình như là sinh viên làm thêm, mang đồ ăn lên rồi mà vẫn chưa đi, cứ nhìn cô mãi. Thường Tiếu thấy mà nổi điên, cau mày, nhìn cô bạn đó cười giả lả, mở miệng bảo: “Cứ nhìn nữa thì tôi tưởng bạn đang muốn theo đuổi tôi đó.”

Khục!… Khụ khụ…” Quý Hiểu Đồng nghe xong, đang uống trà mà bị sặc, suýt chết.

Thường Tiếu lườm anh, ngồi vững như núi, sặc chết luôn đi.

“Mà này, nói tiếp đi, Dư Phi là ai vậy?” Dễ dàng nhận thấy cuộc bàn tán vẫn được tiếp tục.

“Rất trầm, không hay lộ mặt lắm.”

“Rõ rồi,” lại có một cô nàng khác xen mồm vào: “Tuy trầm, nhưng cậu nghĩ đi, bộ dạng như Tôn Điềm Điềm thế kia, người mà cô ta thích thì sao lại kém được?”

“Đúng nhỉ.”

“Thích cái kiểu như Thường Tiếu, cậu nói xem, có phải Dư Phi cũng ‘thím’ lắm không?”

Thường Tiếu hít sâu thở mạnh, cố dằn cơn tức của mình xuống, lại nghe bên cạnh nói tiếp một câu: “Oài~ tớ cũng muốn được ăn cơm với Quý Hiểu Đồng.”

Cô khẽ cắn môi, bất ngờ liếc sang Quý Hiểu Đồng. Quý Hiểu Đồng Quý Hiểu Đồng, mắt lũ con gái này bị trét cứt chó hết rồi phải không? Tuy rằng cũng biết tính cách người này cũng không đến nỗi, nhưng mà… trong giờ phút quan trọng, coi như anh gặp xui vậy!

Thích Quý Hiểu Đồng đúng không, hừ… Thường Tiếu bất thình lình đứng phắt dậy: “Cái gì, cậu mời tôi ăn cơm vì muốn theo đuổi tôi sao?”

Trong chớp mắt, khuôn mặt Quý Hiểu Đồng cứng đơ, lộ vẻ ngỡ ngàng không hiểu gì cả, dây thần kinh của cô nàng này bị chạm ở đâu rồi?

Nhìn sang những người xung quanh, đã có người định lấy di động ra quay lại, bà nội nó, đám cứ kè kè mang theo di động có chức năng chụp hình này như thể đã sẵn sàng nhảy vào thế giới của mấy tay săn ảnh rồi vậy.

Thường Tiếu lại nhếch miệng, hừ một tiếng: “Cậu tha cho tôi đi, tôi và cậu không thể nào được đâu!” Nói xong cứ hướng về phía có ống kính đang chĩa vào, sợ chất lượng ảnh kém.

Sau đó tiếp tục lấy cái tay đã đính ‘hơi bị nhiều’ nước sốt từ dĩa sườn xào chua ngọt mà quẹt lên mũi Quý Hiểu Đồng, cúi người xuống bằng tốc độ ánh sáng, nhỏ giọng bảo: “Qua chuyện này, chúng ta xóa sạch ân oán!”

Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn giọng bồi lên một câu: “Hừ, mơ mộng hão huyền!” Sau đó chân như được bôi dầu, người đã chạy biến khỏi tiệm cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.