Đúng là Dư Phi.
Trong nháy mắt, tất cả dây thần kinh của Thường Tiếu căng cứng.
Chữ viết trong sách bỗng biến thành đàn kiến, bò tới lui, gặm nhắm lòng cô.
Mỗi khi gặp anh, cô vẫn cứ hồi hộp căng thẳng vậy đấy.
Sao lại không căng thẳng chứ?
Chàng trai mà cô đã từng quen thuộc đến từng cử chỉ, chàng trai đã chia tay cô, nay đột nhiên đứng đối diện, dùng một vẻ lạnh nhạt hờ hững mà đứng đối diện…
Trên mặt anh, không còn chút thân mật ngày trước.
Thường Tiếu hít một hơi thật sâu… Thì ra đến tận bây giờ, vẫn đau.
Cô yên lặng ngồi ở chỗ mình, không tránh tầm mắt của Dư Phi.
Đầu óc nóng lên, thần kinh co giật, cô vỗ vào ghế trống bên cạnh, vẫy tay với Dư Phi, nói: “Bên này…”
Sau khi nói xong, đột nhiên dưới bàn, Quý Hiểu Đồng hung dữ đạp cô một cú đau điếng. Nhưng bây giờ cô không còn lòng dạ nào mà trả đũa, chỉ trơ mắt nhìn Dư Phi, lại nhấn mạnh lần nữa: “Bên này này.”
Đấy là người cô thân thuộc đến từng câu nói nụ cười, là người cô bắt đầu quen biết từ thuở cấp hai, là người đột nhiên nổi điên muốn nói chuyện yêu đương với cô, là người cô nghĩ tới là sẽ thấy đau lòng. Cô không muốn trở thành người xa lạ với anh, từ bạn thân lại trở thành người dưng…
Cô không muốn.
Dư Phi nhìn cô rồi quay sang Quý Hiểu Đồng bên cạnh, đáy mắt thoáng tia quái dị, khóe miệng khẽ nhếch, như trào phúng, như tự giễu. Anh ôm sách trong tay, coi như không thấy chỗ ngồi được dành sẵn cho mình, chọn cách lướt qua người cô.
Thư viện lớn như vậy, tiếng lật sách soàn soạt, thi thoảng xen lẫn tiếng nói chuyện thì thầm… Những âm thanh đó dần phai nhạt, nhạt đến mức trong thế giới của Thường Tiếu, lặng ngắt như tờ…
“Dư Phi.” Cô lặng lẽ đứng dậy, nhìn anh dịu dàng, chẳng biết cần đến một loại dũng khí thế nào cô mới có thể tìm được giọng nói của mình: “Không thể là bạn được sao?”
Cuối cùng Dư Phi cũng dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu, mỗi câu mỗi chữ của anh đều lạnh như băng: “Không thành người yêu, cũng không còn là bạn.”
Sao em có thể sánh vai với một kẻ khác như thể không có việc gì? Phải thế nào mới chịu đựng khi nhìn em và kẻ khác anh anh em em đây?
Mọi ngóc ngách của thư viện đầy người, mấy lần Thường Tiếu bị lộ mặt, đám lắm chuyện của đại học C biết tiếng, và cũng như trước, nay bọn người trong mọi xó xỉnh bắt đầu thì thầm trao đổi rỉ rả cho nhau.
Nhưng lần này Thường Tiếu không hơi đâu mà nghe nội dung thảo luận. Đau xót, nhất thời không tìm ra được lời nào. Cô gắng hít một hơi thật sâu, sợ không nhịn được lại gây ra chuyện kích động gì đó, vơ vội mớ sách vở trên bàn, xoay người bỏ chạy.
Không ngờ đồ của cô lại bị móc vào cạnh bàn, lúc giật ra khiến cái bàn bên cạnh nghiêng đi, làm cho bình nước nóng không đậy nắp của cậu bạn vô tội đang ngồi xem diễn vang một tiếng ‘bạch’, nước chảy ào ra, sau đó là tiếng ghế xê dịch hỗn độn liên tiếp.
“Xin lỗi, thật xin lỗi!” Thường Tiếu tự biết mình đã gây rắc rối, cúi người, hoàn toàn không dám nhìn ai, cứ xin lỗi liên tục, trong lòng chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Thế mà họa vô đơn chí, lại một ‘rầm’ thật lớn, toàn bộ giá sách trưng bày, vì cô không nhìn đường nên tông mạnh vào, tất cả số sách trên, như quân bài domino, rơi rầm rầm xuống đất.
Thường Tiếu sững sờ mất mấy giây, đột nhiên lấy sách che mặt, trầm giọng nói: “Rất xin lỗi!!” Sau đó không quay đầu mà chạy thẳng ra cửa.
Dư Phi lặng lẽ nhìn hiện trường hỗn độn, nhẹ nhàng thở một hơi, trong con mắt như viết một sự ẩn nhẫn không để ai biết.
Giọng nói lạnh lùng của mẹ vẫn còn quanh quẩn bên tai anh…
Mẹ đánh cược với con, căn bản là con bé này không yêu con, ba ngày tới, nhất định nó sẽ không gọi điện thoại cho con đâu!
Xem đi, mẹ nói rồi mà.
Con biết đấy, mẹ không chấp nhận nó đâu. Nếu con không có bản lĩnh đưa nó đi, bỏ tất cả mọi thứ thì mẹ có thể cam đoan với con, cuộc sống sau này của nó sẽ rất khó khăn.
Cái trường của Tiểu Kiều đang học rất tốt, đây là đơn xin nhập học.
Thường Tiếu, rốt cuộc anh sao vậy, mấy ngày xa nhau, anh lại không thể chào cô một tiếng.
Quý Hiểu Đồng đưa mắt nhìn Thường Tiếu đang chạy vội ra ngoài, sau đó mới từ từ dọn hết sách vở trên bàn, quay qua giúp nhân viên thư viện đang cau có thu dọn số sách rơi đầy trên đất. Cuối cùng anh ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt vẫn không hề nhúc nhích như trước của Dư Phi, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại duy trì sự trầm mặc.
Con người tự nhận là thông minh, lại dùng một cách thức ngu xuẩn nhất để đẩy Thường Tiếu rời xa.
Không thể trách ai.
Đúng vậy, đột nhiên Quý Hiểu Đồng không hiểu nổi bản thân, sau đó, hoàn toàn không có chút cảm giác thông cảm nào. Mãi đến khi anh đi rồi, người kia vẫn đứng đó, trong đôi mắt cứ mãi nhìn vị trí Thường Tiếu đã rời đi, có một tia cảm xúc khó thể giải thích.
Anh không do dự, nhận cuộc gọi tới.
Như thể đang cố gắng trốn tránh chuyện ban nãy, Thường Tiếu cố khiến giọng nói mình nghe có vẻ thoải mái nhất. Quý Hiểu Đồng lắng nghe cẩn thận, ít nhất, trong giọng nói không có vẻ nghẹn ngào. Cô bảo: “Tôi để quên quyển Kinh tế Trung Quốc rồi.”
“Tôi cầm ra giúp cậu.” Quý Hiểu Đồng nghĩ một chút, tiếp: “Chúc thi cử suôn sẻ. Chín giờ sáng thứ bảy, không gặp không về.”
“Khoan đã…” Thường Tiếu tưởng anh muốn cúp máy, vội gọi lớn, sau đó lại hơi trầm giọng hỏi: “Có thể nói chuyện với tôi một chút được không?”
“Ừh.” Quý Hiểu Đồng xoay người nhìn tòa thư viện sau lưng, “Cậu nói đi.”
Thường Tiếu như đang suy nghĩ xem nên nói gì, hồi lâu sau, cô hỏi: “Cậu ôn bài xong chưa?”
“Cũng kha khá.” Anh lại quay người, từ từ thuận theo suy nghĩ. Quả thật… trong nháy mắt kia, cảm thấy mình thật may mắn… anh… thật sự không muốn buông tay ai đó.
“Tôi cũng ôn kha khá rồi. Năm nay tôi còn muốn lấy học bổng nữa. Kì thi năm ngoái tôi xếp thứ ba trong lớp đó.”
“Ồ…” Quý Hiểu Đồng nghe cô lải nhải liên miên ở đầu kia điện thoại, đáp theo cho có lệ, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.
“Thật ra khi ôn bài tôi có gặp phải một đề, lúc làm cứ thấy hơi vướng mắc. Dù sao thì căn bản, cái đề tôi ôn ấy không ra thi…”
Thường Tiếu lại bắn nước bọt liên tu bất tận hồi lâu, “Thế mới nói,…” Đột nhiên cô dừng lại, “Bên tôi gọi điện thì mắc lắm, tôi cúp trước, cậu gọi lại cho tôi nhé…” Sau đó nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Vì Dư Phi mà tôi cũng mất máu (*) nhiều lắm đó…” (* Chỉ việc tốn tiền, dành một khoản lớn..)
Quý Hiểu Đồng vừa bực mình vừa buồn cười… Cô đúng là đồ 囧. Có điều nay đã có thể nhắc tới tên người kia, có phải ý rằng, cô cũng không còn khổ sở như trước? Hay…
Chỉ đang giả vờ thế thôi?
***
Một cuộc điện thoại, hai tâm trạng.
Thường Tiếu vừa cầm điện thoại ngồi nói lung tung, vừa ngẩng đầu nhìn lên trời… Cô chỉ hi vọng, thoạt nhìn, mình sẽ tự vực dậy, không cần đau khổ như thế nữa.
Thi cử xong xuôi, Thường Tiếu theo kế hoạch, lên đường đi thực tập.
Cô luôn độc lập, thất tình lần này có ảnh hưởng tiêu cực đến cô, Tiên cô và Đức ca đều nhận ra. Lại thêm giao thông thuận tiện, cũng không phản đối gì, chỉ bảo cô tự chú ý an toàn, nhất định có chuyện gì cũng phải gọi điện thoại về nhà.
Thường Tiếu gật đầu, mang một vali gọn nhẹ, đến nhà ga gặp Quý Hiểu Đồng.
Mùa đông ở thành phố ven biển thì lúc nào cũng ấm áp hơn Trường Giang hay miền Bắc một chút. Nhưng không biết sao mùa đông năm nay lạnh đặc biệt, trước sân ga, gió gào rít dữ dội, vừa xuống xe buýt, Thường Tiếu run cầm cập.
Hành lí của Quý Hiểu Đồng còn đơn giản hơn cô, còn mang theo một túi du lịch Nike, vừa nhìn thấy Thường Tiếu, anh đi tới một cách rất tự nhiên, cầm lấy hành lí trong tay cô.
Đột nhiên Thường Tiếu lại có cảm giác được chăm sóc.
Trong lòng thấy thật ấm áp, khẽ hé môi cười.
Mãi đến khi lên xe lửa, Quý Hiểu Đồng cũng không nói gì, nhưng từ đầu đến cuối, anh đều cẩn thận che chắn cho cô khỏi đám người đang chen chúc… Thật ra từ nhỏ cô đã có thói quen tự giải quyết mọi chuyện của mình, có khi còn thích tự quyết định thay người khác, thế nên cảm giác được người khác chăm sóc quan tâm này, thật là đáng quý, thật lạ lẫm.
Nghĩ lại, càng cảm thấy Quý Hiểu Đồng đúng là một người anh em tốt.
Sau khi lên xe lửa rồi, Quý Hiểu Đồng giúp cô kiếm chỗ đặt vali ổn thỏa, sau đó lấy một cái iPad ra, liếc một cái rồi đưa tai nghe cho cô, cô cũng không từ chối.
Không biết vì sao những bài hát trong máy rất hợp với ý cô, có khi còn gặp bài mình quen thuộc, cũng thầm hát theo hai ba câu… Cuộc hành trình hai người, đến khi sực tỉnh, cô phát hiện mình đang dựa vào vai Quý Hiểu Đồng, hình như vừa ngủ. Nhìn qua thấy Quý Hiểu Đồng cũng đang ngủ rất ngon, sườn mặt của anh trông rất hấp dẫn.
Cúi đầu nhìn thấy cái áo gió được dắp trên người mình… lồng ngực nóng lên, giật mình, lập tức ngó xuống kiểm tra trên vai hoặc áo anh có dính vết nước miếng nào không… Khụ… Đây đều là hàng hiệu cả, cô không đền nổi đâu.
Hai người xuống tàu thì tới thẳng công ty.
Đối với Thường Tiếu mà nói, trải nghiệm lần này mang đến cho cô một cảm giác rất hưng phấn, nhưng cũng thấy hơi không thật. Từ lâu đã hay nghe mọi người bảo rằng xã hội và trường học là hai thế giới tách biệt, không chỉ cách cư xử giữa người với người mà còn là cách xử lí tình huống, góc độ suy xét vấn đề, đều thay đổi cả. Nghĩ vậy, cô nắm chặt tay, quyết chí dốc hết sức để đối phó.
Địa chỉ công ty nằm ở văn phòng trong nội thành. Nói là công ty chứ thật ra chỉ là một phòng làm việc nhỏ mà thôi. Nhưng chim sẻ nhỏ vẫn có nội tạng đầy đủ, lúc vừa vào cửa, nhìn qua thấy có đến bảy tám người, đều đang tất bật, xem ra, rất bận rộn.
Hai người vào cửa chào hỏi. Từ một văn phòng riêng, Trần Thần bước ra đón, sau đó quay đầu giới thiệu cả hai với những đồng nghiệp trong phòng rồi dẫn bọn họ đi xếp hành lý.
Trần Thần đã bàn về vấn đề ăn ở của cô từ trước, trong thời kì thực tập, công ty bao hết.
Ký túc xá cách công ty không xa, đi bộ khoảng chừng mười phút là tới một tiểu khu gần đó. Nhưng khi đến nơi, lúc Trần Thần lấy chìa khóa nhà trọ, như chợt nhớ ra gì đó, anh dừng lại quay đầu nói với hai người: “Đúng rồi, vì có chút chuyện ngoài ý muốn, hai ngày trước vừa nhận một nhân viên mới, cũng không phải người địa phương nên không đủ phòng trọ. Thế nên theo nguyên lý thân sơ, hai đứa tạm thời ở ‘chung một mái nhà’ nhé.”
Thường Tiếu chưa kịp tiêu hóa thì Quý Hiểu Đồng đã lên tiếng phản đối một cách rất ‘mãnh liệt’: “Cái gì? Không được!”
Trần Thần nhún vai tỏ ý đã hết cách: “Vậy thì thua rồi, thuê phòng ở Sơn Đông không phải chuyện dễ dàng. Hay là Thường Tiếu, em tới nhà trọ anh ở chung với anh?”
“Không được!” Quý Hiểu Đồng càng không nghĩ ngợi gì mà quát tướng lên: “Tuyệt đối không được!”
Trần Thần nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười như có ý gì đó, quay sang Thường Tiếu hỏi: “Em nói sao?”
Thật ra Thường Tiếu lại chẳng có vẻ bối rối gì, sảng khoái gật đầu đáp: “Được ạ! Em thì không vấn đề.”
Trần Thần nghe thế thì đùa: “Vậy tối em nhớ khóa cửa cho chặt.”
Nghe vậy, Quý Hiểu Đồng nghiến răng nghiến lợi, Thường Tiếu cũng mở to hai mắt, thắc mắc hỏi lại: “Vì sao ạ?” Thường Tiếu ngẫm nghĩ, bỗng như được giác ngộ: “À, anh lo cho cậu ấy hay lo cho em vậy?”
Sau mấy giây im lặng, Trần Thần mới cười, vỗ vai Quý Hiểu Đồng, đáp: “Ở chung vui vẻ, hai đứa cứ thu xếp trước đi, mai hẵng tới công ty trình diện…”
Thường Tiếu gật đầu, vui vẻ kéo hành lý vào trong phòng, sau đó lại lặng lẽ suy nghĩ, Trần Thần đưa ra quyết định này, đúng là vì không đủ phòng trọ thật, hơn nữa cũng tin tưởng vào nhân phẩm của cậu cháu trai Quý Hiểu Đồng…
Nhưng thật là, cô bé kia hoàn toàn không xem cháu anh là con trai thì phải? Đường tình của ai đó, coi bộ đằng đẵng lắm đây.
Cần gì phải lo không biết? Lo Quý Hiểu Đồng xem cô là nữ hay lo cô xem Quý Hiểu Đồng là nam?
Xem đi,… cái vấn đề rõ rành rành này không phải vừa đâu…