Dụ Đồng

Chương 70



“Chủ tử, ngài cho nô tài theo với, nô tài thật sự không có việc gì .”  Hôm nay chủ tử phải đến quân doanh ngoài kinh thành, nhưng chủ tử lại không cho hắn đi theo, Huyền Ngọc lắc lắc cánh tay hắn đau khổ cầu xin.

Nhìn Huyền Ngọc, Ti Hàn Nguyệt mặt không chút thay đổi, lạnh lùng mở miệng: “Trong vòng ba ngày, nếu không khỏi bệnh thì sau này ngươi cũng không cần theo ta.”

“Chủ tử……”  tâm hắn như run lên, chủ tử đã nói vậy tức là hắn căn bản không được thương lượng a.

“Huyền Ngọc, ngươi hảo hảo dưỡng bệnh, ta sẽ chăm sóc tốt cho chủ tử , ngươi cũng đừng nên làm cho chủ tử lại vì ngươi mà quan tâm a.”  Huyền Thanh lập tức khuyên bảo, chủ tử đã nói thì nhất định sẽ làm, nếu như Huyền Ngọc trong vòng ba ngày thật sự không khỏi bệnh, khẳng định hắn sẽ bị chủ tử trục xuất.

“Nô tài……” Biết rõ tính tình chủ tử Huyền Ngọc cắn cắn môi, thân thể đáng chết này, sớm không bệnh muộn không bệnh lại bệnh vào ngay lúc này, bên ngoài tiết trời giá rét hắn không được ở bên chăm sóc cho chủ tử thật không yên lòng.

“Ta không phải các ngươi, yếu đuối như vậy,” liếc Huyền Ngọc một cái, liền cầm lấy áo choàng trên tay Huyền Thanh mặc vào, kéo mũ lên,  “Đi.”

Huyền Thanh thấy thế ném cho Huyền Ngọc một cái nhìn thương cảm, rồi lập tức đuổi theo.

“Ha hả, Huyền công công, điện hạ chính là đang lo lắng chăm sóc cho ngươi đó a.”  Nhìn Huyền Ngọc ánh mắt lộ ra ai oán, tiểu thái giám Nguyệt Tiêu điện hé miệng cười đáp.

“Cái bệnh phong hàn chết tiệt…”  Huyền Ngọc mặt có chút hồng, ai oán giận lẫy một tiếng rồi đi vào phòng của mình,  “Chủ tử thiệt là, nô tài…… Nô tài cũng là không yên lòng thôi, cư nhiên…… Cư nhiên như vậy…” ( ta thấy Huyền Ngọc sắp bị nữ tính hóa rồi ==”)

………………

“Chủ tử, nếu như Huyền Ngọc trong vòng ba ngày thật sự không khỏi bệnh, ngài sẽ trục xuất hắn thật sao?” Ngồi trong xe ngựa, Huyền Thanh do dự một hồi mới thấp giọng hỏi, mặc dù trong lòng hắn đã khẳng định nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

“Ân, bản thân không thể chăm sóc tốt cho mình thì lưu tác dụng gì,”  Ti Hàn Nguyệt lạnh lùng dập tắt một tia hy vọng của hắn, “Ta không phải kẻ yếu, không cần các ngươi bệnh còn hầu hạ.” . Một câu nói cuối cùng của Hàn Nguyệt khiến Huyền Thanh đang rầu rĩ lập tức dị thường kích động.

“Chủ tử……”  đè nén xúc cảm từ đáy lòng đang lan tràn, Huyền Thanh nắm chặt nắm tay,  “Chúng nô tài sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, sẽ không làm chủ tử phiền lòng .”

Hàn Nguyệt vẫn không mở miệng, dựa người nằm xuống, rồi với tay kéo mũ trùm che kín khuôn mặt.

Nơi duyệt binh.

“Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Thất điện hạ, các vị vương gia, lão thần đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể tùy lúc bắt đầu được rồi.”  Thượng Quan Vinh Uy đứng trên đài duyệt binh, hướng phía trước đài bẩm báo.

“Bắt đầu đi.” Ti Ngự Thiên chăm chú quan sát binh lính trong cái lạnh cắt da vẫn giữ vững được sĩ khí, hài lòng gật đầu

Thượng Quan Dung Uy lập tức xoay người về sau, liền xuất ra quân lệnh ném xuống dưới đài: “Bắt đầu!!” Thanh âm vang dội rung động cả một thao trường.

Tô Chí Thành chờ hiệu lệnh được ban ra, quay đầu ngựa lại, rút bội kiếm trong tay chém ra….. Hai tháng chuẩn bị duyệt binh chính thức bắt đầu.

Năm vạn ngự lâm quân không sợ giá lạnh, sau khi đã trải qua hai tháng huấn luyện nghiêm khắc, trật tự dàn binh theo lệnh cấp trên. Năm vạn ngự lâm quân được chia thành năm bộ phận, phân biệt là: kỵ binh, cung tiễn thủ, công kích sĩ, ngăn chặn và phòng ngự. Năm bộ phận quân sĩ phối với trận hình bất đồng tốc độ nhanh chóng tiến lên, đan xen biến hóa lẫn nhau, tiến công, phòng thủ đều dị thường xuất sắc. Đám người Ti Ngự Thiên ngồi trên khán đài, trông thấy quang cảnh này lần lượt lộ ra thần sắc hài lòng, có thể thấy được Thượng Quan Dung Uy đã khổ công cho lần duyệt binh này như thế nào.

Thái tử Ti Lam Hạ ngồi bên trái Ti Ngự Thiên, quay đầu hướng phụ hoàng nói, “Phụ hoàng, thượng quan lão tướng quân không hổ là đại tướng uy vũ của Đại Yển quốc ta, hành binh bày trận lần này một giọt nước cũng không lọt.”  mặc dù hắn không hiểu dụng binh, nhưng có thể thấy được năm vạn ngự lâm quân do thượng quan lão tướng quân huấn luyện giờ đây đã trở thành một đại đội quân hùng mạnh không dễ gì hạ gục được.

“Phụ hoàng, hài nhi muốn sau này đi theo ngoại công học tập dụng binh bày trận.” Nhìn đội quân phía dưới, trong tai lại nghe tiếng vó ngựa, tiếng hò hét, thanh âm kêu gào khẩu hiệu……dưới thân không kiềm chế được một trận rung động, Ti Diệu Nhật trong cơ thể dòng máu tướng sỹ dâng trào.

“Phụ hoàng, hài nhi cũng muốn học.”  Thanh Lâm hiếu động cũng vội vàng yêu cầu, thật sự có khí thế a.

“Chờ sau khi chấm dứt rồi hãy nói.” Nhìn sang phải, Hàn Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì, nét mặt Ngự Thiên hiện lên một tia thâm ý. Những người khác nghe vậy cũng thuận theo ánh mắt phụ hoàng nhìn về phía Hàn Nguyệt, thất đệ tuyệt lợi hại này không biết đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ….

………………………

Một canh giờ sau, cuối cùng vang lên một tiếng kèn lệnh, duyệt binh chính thức chấm dứt, Thượng Quan Dung Uy, Tô Chí Thành lập tức tiến lên nửa quỳ thi lễ: “Thỉnh hoàng thượng huấn thị……” ( Dạy bảo) rồi đứng sang một bên, trên mặt không dấu vẻ hài lòng tự tin.

Ti Ngự Thiên vẫn không đứng dậy, chỉ yêu thương nhìn con báo con đang ngồi kế bên mình:“Nguyệt Nhi, ngươi thấy thế nào?” Lần duyệt binh này cũng là do Nguyệt Nhi đưa ra .

Động tác không chút thay đổi, Ti Hàn Nguyệt toát ra một câu khiến cho tất cả mọi người ở đây kinh biến:“Không chịu nổi một kích.”

Đám người Thượng Quan Dung Uy cực kì không vui hô lên: “Thất điện hạ!!” ,thân là một tướng quân sao có thể để kẻ khác sỷ nhục quân đội mình như thế.

“Thất đệ!” Ti Diệu Nhật cũng có chút không vui, thất đệ sao lại nói như thế, mặc dù thất đệ rất lợi hại nhưng làm sao hiểu được cách dụng binh của quân đội.

“Thất đệ?!” Ti Lam Hạ trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, Thất đệ vì sao lại nói như thế.

“Thất đệ, ngươi thấy thế nào?” Ti Cẩm Sương sau khi quá kinh hãi liền nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt mỉm cười đưa ra nghi vấn, hắn đã quá quen với cách nói khiến người ta kinh người của người kia rồi.

“Qua năm mới (nguyên văn: tết), tất cả tướng lĩnh, hoàng tử Yển quốc, tiến hành quân chiến huấn luyện,” hơi đổi đầu nhìn về phía phụ hoàng, “Năm vạn tướng sỹ này một lần nữa ta sẽ tự mình thao luyện.”. Dứt lời đứng dậy đi thẳng đến xe ngựa, mặc dù sớm đã biết thực lực quân đội nơi này rất yếu, nhưng không nghĩ lại yếu tới mức này, nếu là ở Thiên triều năm vạn quân này chỉ cần một ngàn người cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ.

“Hoàng thượng!!!” Nhìn người kia bình thản rời đi, Thượng Quan Dung Uy phẫn nộ gọi, hắn quyết không cho phép bất cứ kẻ nào vũ nhục tướng sĩ của mình.

“Thượng quan tướng quân, trẫm biết ngươi rất tức giận, trẫm nhận lời nếu như sau khi Nguyệt Nhi chỉ đạo hành quân chỉ cần có một người lên tiếng bất mãn, trẫm sẽ bắt Hàn Nguyệt tạ tội trước mặt ngươi cùng văn võ tướng sỹ.”  Ti Ngự Thiên đứng dậy trầm ổn mở miệng.

“Hoàng thượng?!”  hấy hoàng thượng nói như thế, Thượng Quan Dung Uy cũng không còn biết nói cái gì, suy nghĩ một chút, tiến lên một bước, “Hoàng thượng, lão thần chắc chắn sẽ học tập thất điện hạ một phen.”. Hắn nhất định phải tận mắt xem người này đến tột cùng có năng lực gì, lại dám nói ra “không chịu nổi một kích”.

“Các ngươi cũng nghe rồi đấy, qua năm mới sẽ theo Nguyệt Nhi đi huấn luyện một phen, phụ hoàng rất chờ mong.” Mặt lộ một tia ấm áp, Ti Ngự Thiên nhìn về phía các hoàng tử đang đứng một bên mình.

“Phụ hoàng, nhi thần sẽ hảo hảo nhận lấy chỉ giáo của thất đệ.” Ti Lam Hạ khóe miệng câu lên, Diệu Nhật bình tĩnh một chút cũng gật đầu thi lễ.

Bên trong Nội Giam Xử.

“Lưu Mộ Dương, La Y,”  Ti Hàn Nguyệt bắt đầu hạ mệnh lệnh,  “ Ta giao các ngươi làm tốt việc này!.”  Nói xong xuất ra mấy tập thư sách dày, hai người lập tức cúi đầu tiếp nhận.

“Dạ.”

“Có thủ hạ.”

“Mọi chuyện của Nội Giám Xử ngươi cùng Lưu Mộ Dương phụ trách, hai tháng này không được quấy rầy ta.”

“Dạ.”

“Quan Vĩnh Huy, Nghê Thiên Lương sổ sách của tư khố các ngươi cũng tự mình quyết định đi.” Ti Lam Hạ cũng cần phải hảo hảo huấn luyện một chút.

“Thuộc hạ đã biết.”

“La y, căn dặn Thiên Nguyệt Phủ quan sát chặt chẽ mọi động tĩnh trên giang hồ.”

“Dạ!” Mặc dù không rõ vì sao chủ tử phải phân phó như thế, La Y vẫn lập tức lĩnh mệnh.

“Nếu có gì không thể giải quyết được thì đi tìm hoàng thượng.”  sau khi phân phó xong, Ti Hàn Nguyệt đứng dậy chuẩn bị hồi cung.

…………………

Bên trong Nguyệt Tiêu điện, tất cả hoàng tử đều tập trung ở nội chính đường.

“Thất ca, tại sao chúng ta cũng phải đi a?” Cửu hoàng tử Ti Phong Nham có chút khó hiểu, bọn họ không phải là tướng quân vì sao phải đi huấn luyện, một bên Ti Mang Nặc trên mặt cũng lộ vẻ nghi ngờ.

“Thân là hoàng tử mà không biết cách dụng binh, không hiểu quân đội Yển quốc, thì làm sao có tư cách yêu cầu các tướng sĩ xả thân chiến đấu vì vương triều.” thánh tử Thiên triều nếu như không biết dùng binh, thì chính là phế nhân.

“………”  lời nói của Ti Hàn Nguyệt làm nội tâm cả đám người dâng lên rung động mãnh liệt, người này sao lại có thể xuất ra một lời kinh thiên như vậy.

“Ti Lam Hạ,” Nhìn đôi mắt dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng của người nọ, quầng sáng màu tím bắt đầu lưu chuyển quanh mắt Ti Hàn Nguyệt, “Thân là thái tử, là đế vương tương lai, ngươi nếu so với bất luận kẻ nào đều phải hiểu rõ Yển quốc, càng phải hiểu rõ được thực lực của vương triều Yển Quốc này hơn bất cứ ai.” Lúc này Hàn Nguyệt không phải thất hoàng tử Yển quốc, mà là Thiên triều đế quân, biểu hiện của hắn tỏa ra một sự uy nghi không thua kém gì hoàng đế Yển Quốc.

“…… Ta sẽ như thế! Ta sẽ trở thành một đế quân Yển quốc đời đời lưu truyền thánh sử!”  Ta cũng sẽ trở thành một quân vương có thể cùng ngươi sóng vai mà đứng…… thất đệ của ta! lúc này Lam Hạ đã không còn là tứ vương gia, mà là một thái tử chân chính của Yển quốc. Yển Quốc thái tử.!

“Thất đệ, đại ca sẽ không làm cho ngươi thất vọng .” Ti Diệu Nhật cầm thật chặt bàn tay lạnh lẽo Hàn Nguyệt đang đặt trên bàn

“Thất đệ, Ngũ Ca sẽ theo ngươi thao luyện thật tốt ……” Ti Cẩm Sương nụ cười êm ái vẫn không thay đổi

“Thất đệ, ngươi…… Ngươi không cần, không cần nương tay với ta…” Ti Thanh Lâm cắn răng nói, hắn sợ nhất là gian khổ, thật tình lúc này hắn đang rất hy vọng… hy vọng người nọ đừng quá am hiểu cách dụng binh, hắn có dự cảm không tốt, nếu không lần này hắn nhất định sẽ chết vì không chịu nổi cực hình a.  ( ta rất thông cảm, cầu ngươi bình an rời khỏi =]] )

“Thất ca, ngươi bảo gì ta tuyệt đối sẽ làm theo.” Ti Hoài Ân đối với thất ca của hắn đã hoàn toàn mù quáng tin tưởng.

“Thất ca…”  Ti Phong Nham nhỏ giọng gọi, rồi đột nhiên lớn tiếng hô lên, “Ta sẽ chính thức trở thành hoàng tử trong lòng thất ca!”

“Ta cũng vậy!” Ti Mang Nặc cũng lớn tiếng hô lên,rồi nhanh chóng ôm lấy người nọ, đây là lần đầu tiên hắn được chạm vào thất ca mà hắn luôn sùng kính, trên người thất ca rất lạnh, nhưng hắn biết thất ca là một đám lửa, có thể đem bọn họ thiêu cháy tất cả.

Sớm nhận được tin tức, Ti Ngự Thiên ôm chặt thân thể lạnh lẽo trong lòng, bảo bối của hắn dù có bồi bổ thế nào cũng vẫn gầy như thế mà thân thể theo năm tháng cũng không ấm hơn chút nào càng ngày càng lạnh giá, kéo chiếc áo ngủ bằng gấm che kín con báo con:“Nguyệt Nhi, nếu như không có ngươi, phụ hoàng thật không biết phải làm sao!”

Người này không chỉ là bảo bối của hắn, là con người duy nhất làm cho hắn biết được hạnh phúc là gì, càng là cánh tay mặt là tri kỉ không thể thiếu của hắn, hiện tại hắn thật sự không thể tưởng tượng được nếu như không có người này hắn Ti Ngự Thiên sẽ như thế nào.

“Phụ hoàng…… Ta là Ti Hàn Nguyệt của ngươi…”  luồn tay vào trong y phục nhẹ nhàng sờ vết răng trên vai Ngự Thiên, hắn không quên lời nói khi xưa của phụ hoàng.

Ôm bảo bối vào lòng, Ti Ngự Thiên nghẹn lời thủ thỉ: “Đúng! Ngươi là Ti Hàn Nguyệt của phụ hoàng, ngươi mãi mãi phải ở bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng không cho phép ngươi rời khỏi phụ hoàng.” giờ phút này hắn lần đầu tiên tuyên cáo bảo bối là của hắn, lúc này dù có chết hắn cũng không hối tiếc……





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.