Dụ Đồng

Chương 76



“Thần Mộc Hâm khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Thần Quách Khải Phát khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Thần Gia Cát khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Thần Triệu Tiêu khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Thần Tiêu Lẫm* khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tại triều đình đại thượng, năm vị đại tướng thân áo giáp, sắc mặt lạnh lùng, cả người phát ra mùi máu tanh và uy nghiêm dày đặc, một bên gối quỳ xuống mặt đất.

“Chúng tướng quân bình thân!”

“Tạ hoàng thượng!” – Không phải tiếng vọng của ngàn quân mà là thanh âm khí phách vang lên, trong triều đình mọi người trên mặt đều lộ rõ vẻ kính nể, năm người này chính là Yển quốc đại danh đỉnh đỉnh tướng quân, được Tuyên đế Ti Ngự Thiên vài ngày trước cấp bách triệu hồi kinh.

“Chư vị tướng quân vì bảo vệ an nguy đại Yển, không sợ gian khổ đóng giữ biên quan hơn mười năm, đối với trẫm càng trung thành tận tâm, lần này trẫm triệu các ngươi quay về kinh một là vì cho các ngươi có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, cùng người nhà đoàn tụ một phen; Hai là trẫm muốn mấy ngày sau năm người các ngươi cùng trẫm kiến thức một chút năm vạn ngự lâm quân trẫm mới thao luyện, trẫm muốn nghe ý kiến các ngươi.” Mặc dù hắn không biết Nguyệt Nhi đã làm cái gì, nhưng hắn tin tưởng năm vạn ngự lâm quân này sẽ thay đổi lịch sử Yển quốc, mà năm vị đại tướng quân này phải tự mình đi trước để chứng kiến.

Nghe hoàng thượng nói xong, cả năm người đều biến sắc, hoàng thượng triệu bọn họ quay về kinh chủ yếu là vì năm vạn ngự lâm quân sao, vì sao đột nhiên một lần nữa thao luyện nhưng lại cố ý truyền bọn họ trở về gấp, hơn nữa nhìn qua một chút triều thượng, không thấy một vị võ quan, vả lại ngay cả Quan lão tướng quân cũng không thấy.

“Hoàng thượng, sao ở đây lại không thấy một vị võ tướng, Thượng Quan lão tướng quân cũng không có đây, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đại tướng quân Mộc Hâm tiến lên một bước, trong năm người hắn là người có tuổi tác lớn nhất cũng là một vị đại tướng có chiến công hiển hách nhất.

“Mộc đại tướng quân, ngoại công cùng các võ quan khác đang ở binh doanh vùng ngoại ô kinh thành tiến hành huấn luyện, đã sắp đựơc ba tháng .” Ti Diệu Nhật bước ra khỏi hàng, hướng Mộc Hâm cung kính đáp trả, năm người này tuy là môn hạ của ngoại công, nhưng hắn lại rất tôn kính bọn họ, vì chiến công hiển hách, uy lâm thiên hạ.

“Huấn luyện? huấn luyện ra sao mà cố ý đến ba tháng, lại muốn bọn họ cùng Thượng Quan lão tướng quân tham dự?” Mộc Hâm có chút nghi hoặc, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, hơn nữa vì sao phải thao luyện ngự lâm quân.

“Mộc đại tướng quân, mấy ngày nữa chúng ta cùng phụ hoàng đi trước quan sát, khi đó chư vị tướng quân sẽ minh bạch hết thảy. Bổn cung ở đây trước cùng chư vị tướng quân xem xét kỹ lưỡng ( từ gốc: quan tử), mong rằng chư vị tướng quân thứ lỗi.”Thái tử Ti Lam Hạ cũng bước ra khỏi hàng, cung kính cũng không mất thân phận.

“Chư vị ái khanh, lần này trẫm triệu các ngươi quay về kinh, cũng sẽ không để cho các ngươi thất vọng mà về,” Ti Ngự Thiên trầm ổn mở miệng, rồi đột nhiên đề cao thanh âm, “Năm ngày sau, Thái tử, Thân vương, Quận vương và các quan viên tứ phẩm trong triều trở lên cùng nhau theo trẫm đi trước đến binh doanh!”

“[ nhi ] thần tuân chỉ!”

Bên trong ngự thư phòng.

“Hoàng thượng… Muội muội của ta nàng là thật bởi vì chuyện của Tiêu gia nên quá đau lòng mà chết sao?” Tiêu Lẫm đứng giữa phòng bi thống hỏi, năm đó nhận được tin Lâm nhi chết tâm hắn cực kỳ bi thương, muội muội hắn xinh đẹp, thiện lương, có chút tinh ranh vừa lại tham ăn, cư nhiên lại như thế tan hương ngọc vẫn . Lâm nhi năm đó vào cung đồng nghĩa hắn cùng Tiêu gia thoát ly quan hệ, mà việc Lâm nhi mất sớm cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, nàng hoạt bát như vậy sao có thể thích ứng với cuộc sống thủ đoạn trong cung.

“Tiêu Lẫm, chuyện này ngươi đi hỏi Nguyệt Nhi đi, chuyện của mẫu thân hắn trẫm không muốn nhiều lời!.” Ti Ngự Thiên cự tuyệt trả lời vấn đề của Tiêu Lẫm.

“Con trai của Lâm nhi chính là Ti Hàn Nguyệt?” Tiêu Lẫm nhìn hoàng thượng, hắn biết hài tử kia, mặc dù hắn chưa bao giờ trở lại kinh, nhưng Lâm nhi luôn phái người báo cho hắn mọi chuyện của đứa trẻ kia từng li từng tí, có thể nhìn ra được đứa bé kia rất hiếu thuận nàng, mặc dù hắn đối với người của Tiêu gia phi thường nghiêm khắc, mà Lâm nhi chết cũng là bởi vì Tiêu gia đối với đứa bé kia có ý đồ mưu hại, điều này làm cho hắn càng thêm thống hận phụ thân và đệ đệ, thống hận sự cố chấp với quyền thế của Tiêu gia.

“Tiêu Lẫm, trẫm cả đời này chuyện duy nhất cảm tạ hoàng hậu chính là nàng đã vì trẫm sinh ra Hàn Nguyệt, hoàng hậu ở trong cung được Nguyệt Nhi bảo vệ rất tốt, Nguyệt Nhi làm cho mẫu hậu hắn vui vẻ vượt qua mỗi ngày. Cho dù là chết, Nguyệt Nhi cũng một mực bảo vệ nàng.”  một câu nói cuối cùng của Ti Ngự Thiên làm cho Tiêu Lẫm chấn động toàn thân, sau đó thần sắc đại biến.

“Tiêu Lẫm, trẫm biết sau khi trở về mấy ngày nay ngươi đều ở trong phủ của Mộc Hâm, đây là lúc đầu trẫm vì Nguyệt Nhi ở kinh thành mua phủ trạch, nhưng Nguyệt Nhi không muốn xuất cung, vậy phủ đệ trẫm ban cho ngươi, người của Tiêu gia ở kinh thành đều đã mất, mà sau khi ngươi đi biên quan cũng chưa từng trở lại kinh, vậy phủ đệ coi như phủ tướng quân của ngươi.” Nói xong, Ti Ngự Thiên giao ra một đạo thánh chỉ, Tiêu Lẫm vội vàng tiến lên hai tay tiếp nhận rồi quỳ xuống hô lớn:

“Thần khấu tạ hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Ân, thừa dịp sắc trời còn sớm, ngươi trước ghé phủ xem một chút, trẫm đã mệnh cho nhậm chức giúp ngươi xử lý .”

“Thần cáo lui, tạ hoàng thượng ban phủ.” Nói xong, Tiêu Lẫm đứng dậy rời khỏi ngự thư phòng.

Nặc (giấu kín) đại luyện binh trên sân, không một binh một tốt, giữa sân có mấy nhóm ngũ căn tráng kiện trên thân buộc chặt gỗ thô đứng sát cùng một chỗ ước chừng hai bên mỗi hai thước là mộc trụ, sáng sớm mọi người đã có mặt đầy đủ ở đây vây quanh hoàng đế Ti Ngự Thiên chờ kiểm duyệt.

“Hoàng thượng……” Năm vị tướng quân mới từ biên quan trở về đứng phía sau hoàng thượng, lên tiếng gọi, từng người sắc mặt phức tạp. Mấy ngày nay bọn họ biết ái tử của đương kim hoàng thượng thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt lần này phụ trách luyện binh, nhưng một hài tử còn chưa đến mười bảy tuổi có thể luyện ra cái gì binh, càng huống chi là nhiều năm qua hoàng tử ở suốt trong cung, nhưng Thượng Quan tướng quân ba tháng nay đều ở nơi này tiến hành thao luyện nhất cử  nhất động cũng đủ làm cho bọn họ tò mò, chỉ là… Nếu là duyệt binh vì sao lại không có chủ tướng ở giữa trận làm chủ kiểm soát đội hình.

“Hoàng đệ a, hoàng chất này của bổn vương rốt cuộc muốn làm cái gì a?” Ti Khải Thiên có chút tò mò hỏi, hắn cũng biết sơ qua về duyệt binh, bất quá chỉ sợ người khác chê bai cho nên không dám đến tiến hành huấn luyện, nhưng nếu là vậy tại sao trên thao trường duyệt binh không thấy một bóng người?.

Ngay lúc Ti Khải Thiên đang định thần hồi phục, đột nhiên từ bên trái truyền đến một tiếng vang dội, “Hoàng thượng!” – Mọi người nghiêng đầu nhìn qua, cư nhiên là thượng quan lão tướng quân Thượng Quan Dung Uy.

“Thượng quan lão tướng quân!” Năm người vừa thấy, lập tức tiến lên thi lễ, nhìn lão tướng quân chẳng những không hề có cảm giác phong sương, ngược lại sắc mặt càng thêm hồng nhuận, tinh thần quắc thước, làm cho năm người trong lòng đều dị thường vui vẻ, cũng dị thường tò mò.

“Ha hả, ta nghe nói các ngươi trở về, nhưng ta lại không tiện xuất doanh, hôm nay các ngươi có thể tới thật sự tốt quá,” Nhìn thấy năm người từ bên hông đi tới, Thượng Quan Dung Uy dị thường cao hứng, sau đó nhìn về phía hoàng thượng phất tay ôm quyền, “Hoàng thượng, toàn bộ đã chuẩn bị thỏa đáng!” – Lời vừa nói xong, một bóng dáng màu đen từ phía sau hắn đi ra, thẳng hướng chỗ trống bên tay phải tuyên đế Ti Ngự Thiên ngồi xuống. Hành động này làm cho năm người kia thần sắc sửng sốt, rồi như đã hiểu ra chuyện gì ánh mắt trầm xuống, người này hẳn chính là thất điện hạ

“Nguyệt Nhi, có thể bắt đầu rồi sao?” Ti Ngự Thiên giọng điệu tràn ngập hưng phấn chờ mong.

“Ân.” Ti Hàn Nguyệt điểm nhẹ hạ đầu, rồi nhìn về phía Thượng Quan Dung Uy, Thượng Quan Dung Uy thấy thế lập tức tiến lên phía trước đi hơn mười bước, thẳng đến nơi để trống trận, cầm lấy chùy dựng kế bên gõ lên.

“Đông… Đông đông… Đông đông đông… Đông…”

Khinh gõ vài cái, Thượng Quan Dung Uy đột nhiên tăng tốc lực,“Đông đông” tiếng trống như có tiết tấu vang lên, rồi dùng cả hai tay đồng thời một tiếng,“Đông” vang thật lớn vang dội khắp trường luyện binh. Buông cổ chùy, Thượng Quan Dung Uy đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt đứng lại, một cử động của hắn làm cho năm vị tướng quân càng thêm dị thường kinh ngạc, nhìn về phía những người khác thần sắc không hề kinh ngạc, năm người này lần đầu tiên được nhìn kĩ vị thất điện hạ này.

Ngay khi Thượng Quan Dung Uy đứng vững, chỉ chốc lát sau đột nhiên từ xa xa truyền đến tiếng vang ầm ầm, mọi người trên khán đài ở hai bên lập tức nhìn lại, chỉ nhìn thấy vô số bóng đen hữu phương xa từ hai bên chạy tới, tiếng vang chấn địa là do vô số những người này phát ra, càng ngày càng gần khiến tất cả mọi người kêu lên sợ hãi: “Trời ạ, đó là cái gì?”

Áo giáp màu đen, chiến mã màu đen, nương theo tiếng chân nổ vang chạy như bay tới, tập trung nhìn vào trên chiến mã con người toàn thân đều được áo giáp màu đen bao phủ nồng hậu, cầm trong tay búa lớn, cận lộ ra hai mắt, chiến mã trên người, từ đầu đến chân cũng được màu đen áo giáp bao trùm. Nhân mã hợp nhất giống như màu đen ngạnh thiết, ánh mặt trời chiếu xuyên áo giáp phát ra hơi thở băng hàn. Mọi người ở đây chưa bao giờ thấy qua loại kỵ phục này tinh thần còn chưa kịp hồi phục, tức thì các kỵ binh thiết giáp xông thẳng tới mộc trụ trong sân.

“Phanh! Lừa!”  Thanh âm va chạm, tiếng kêu rên chấn động tâm can mỗi một cá nhân ở đây, trừ bỏ Ti Hàn Nguyệt, tất cả mọi người đều đứng lên, mộc trụ ngàn cân bị thiết giáp kỵ binh trước mặt nhẹ như trúc khoái trong nháy mắt đánh bay, chém đứt, hai bên kỵ binh đan xen xông tới phía sau, một bên khác lại lần nữa chiết đầu, tiếp tục lần lượt thẳng hướng xông lên chém giết như mãnh hổ.

Chặn tiếp theo lại có một nhóm người từ phía trước xuất hiện, thong thả mà trầm trọng bước tiến, làm cho chấn động trong sân càng thêm rõ ràng. Thiết giáp kỵ binh ngay cuối lúc một lần xông tới, đám người hai bên nhanh chóng bị bức thối lui. Chỉ thấy đám binh sĩ đó, toàn thân như cũ một màu đen áo giáp, nhưng lại có chút bất đồng, áo giáp cận tới đầu gối, bộ ngực, tứ chi khớp xương đến chân, bộ binh trong tay cầm trường kiếm, sau đó một tiếng thét dài, các bộ binh huy vũ trường kiếm trong tay nhắm đến các cọc gỗ phía trước tấn công nháy mắt cọc gỗ liền biến thành các khối vỡ.

Đột nhiên, đám người thân hình chớp động cực nhanh xuất hiện ở hậu phương, nhanh chóng bay qua kẻ hở giữa người trọng hình bộ binh mãnh vũ tiến lên, những người này nhìn kĩ trên người áo giáp cư nhiên đều là do mạn đằng buộc lại, vũ khí trong tay cũng biến thành loan đao.

Một tiếng tiếng kèn vang lên, tất cả kỵ binh, bộ binh bắt đầu sắp xếp trật tự đội hình, ba loại binh sĩ lẫn nhau phối hợp biến hóa bất đồng trận thế, tiếng hét, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân, kéo theo cả luyện binh trường trở thành một chiến trường uy nghiêm, lãnh túc.

Nhìn trong sân luyện binh sĩ cùng bày trận, trong thân thể mỗi người nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, binh lính như vậy, quân đội như vậy, quân bị như vậy, quân dung như vậy, trận pháp như vậy…… Tất cả như kích thích trong lòng mỗi người làm cho thân thể khí huyết sôi trào run nhè nhẹ, mà ngay cả Thượng Quan Dung Uy đã quan sát qua mấy lần cũng đều không thể khắc chế kích động.

Ngự lâm quân môn phối hợp lẫn nhau biến hóa hành động, rồi một tiếng hét làm rung chuyển trời đất vang lên, hướng khán đài vọng đến, sau đó kỵ binh xuống ngựa, mọi người quỳ trên mặt đất hô lớn:

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Này… Này quả thực là…” Ti Ngự Thiên sớm đã đứng lên, hắn lúc này đã không biết phải biểu đạt kích động trong lòng cùng sự hưng phấn như thế nào, quay đầu nhìn về phía Hàn Nguyệt, trong mắt hắn tràn ngập kiêu ngạo và kính nể.

“Thất đệ!” Ti Diệu Nhật hô to bước ra, hắn chỉ có thể nắm chặt hai tay mình mới khắc chế được chiến ý tràn ngập. Năm vị tướng quân từ biên quan trở về mỗi người trợn tròn mắt nhìn sang con người đến giờ vẫn không nhúc nhích kia, người này sao có thể huấn luyện ra một quân đội chi mạnh như thế, quân đội như thế này khắp cả thiên hạ mà nói đều khó có khả năng xuất hiện .

Hàn Nguyệt che lại đâu mạo hướng mắt nhìn phụ hoàng một hồi, đứng dậy đi tới phía trước, nhìn năm vạn ngự lâm quân quỳ gối trong sân đến mấy vị tướng sĩ, ngay từ đầu người nọ chưa bao giờ phát ra lời nào bỗng nhiên ngẩng cao tiếng nói: “So với trước đây, các ngươi bây giờ cường đại hơn rất nhiều, nhưng ở trên chiến trường, chỉ có nhân tài có thể sống sót mới chính là cường giả ( kẻ mạnh), cũng chỉ có người sống sót mới được xưng là dũng sĩ! Mà vô luận hiện tại các ngươi cảm thấy bản thân có bao nhiêu sức mạnh, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào máu tanh và chiến đấu để thể hiện, chết đi chứng tỏ các ngươi vẫn còn nhu nhược yếu đuối không đáng làm dũng sĩ!”

“Tuyệt ghi nhớ lời Thất điện hạ dạy bảo, Thất điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Hoàng thượng?!”  đám người Mộc Hâm đã hoàn toàn bị chinh phục , một người tuổi còn trẻ như vậy cư nhiên có thể nói ra những lời kinh thiên như thế, cư nhiên lại có thể tạo ra một chi binh hùng mạnh, hắn tâm phục khẩu phục…… Người đó đến tột cùng là người phương nào?

Hàn Nguyệt nắm tay vung lên, đám người nhanh chóng lần lượt đứng dậy thối lui, sau đó vài tên ám nhãn tay nâng áo giáp đi tới trước mặt thái tử Ti Lam Hạ, Ti Diệu Nhật,Ti Cẩm Sương,Ti Thanh Lâm,Ti Hoài Ân,Ti Phong Nham cùng Ti Mang Nặc.

“Để cho ta xem thành quả mấy ngày nay của các ngươi, nếu các ngươi là hoàng tử vậy so với những người phía dưới phải càng mạnh,”  thanh âm lãnh túc của Ti Hàn Nguyệt truyền đến, rồi nhìn về phía Ti Lam Hạ,  “Mà ngươi thân là thái tử, đã đạt tới trình độ nào nên cho mọi người tận mắt chứng kiến đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.