Không để ý tới tâm trạng khó hiểu trong mắt mọi người, Ti Hàn Nguyệt theo bên hông mộc tương lấy ra một cây tiễn kỳ lạ, nhìn kỹ thì chỉ thấy phía đáy là một mặt tròn, mà đầu thì lại có chút nhọn, đem tiễn cùng cung giao cho ám nhãn đang đứng bên người, Ti Hàn Nguyệt bỏ đi áo choàng trên người.
” Hách!” Lần đầu tiên gặp Ti Hàn Nguyệt năm vị tướng quân mặt lộ vẻ kinh hoảng, Tiêu Lẫm lại lần nữa thần sắc kích động, đây là đứa con của Lâm nhi sao, bộ dạng thật sự tuyệt mỹ……
Tiếp nhận cung tiễn từ tay ám nhãn, Ti Hàn Nguyệt nhìn về phía phụ hoàng, ” Phụ hoàng, bất luận quân sĩ có bao nhiêu sức mạnh, đều cần đến vũ khí.” rồi mới xoay người giương cung, hướng đến cự thạch chiến xa trong sân, Ti Hàn Nguyệt nhắm thẳng ” sưu” một tiếng, mộc tiễn phá không bay ra thẳng đến cự thạch mà đi.
” Oanh!!” mộc tiễn trong nháy mắt va chạm vào cự thạch, một tiếng nổ truyền đến, cự thạch cư nhiên cứ như vậy trở thành mấy khối rời rạc.
” Trời ạ, đó là cái gì!!” khán đài và chiến mã ở xa bắt đầu xôn xao, đám người cũng bắt đầu loạn nháo,thần sắc hoảng sợ hiện lên trên mặt mỗi người.
Trong lúc mọi người ở đây đang lâm vào hoảng sợ, Ti Hàn Nguyệt lại cột chắc một cái, rồi mới “sưu” một tiếng, mộc tiễn lại bay đi ra ngoài……
” Oanh!!” ” Oanh!!” Thanh âm liên tiếp từ hướng phía dưới truyền đến, mấy hòn đá bay tán loạn, đại địa nổ vang, một số người đã quỳ trên mặt đất dập đầu cầu nguyện, này đến tột cùng là chuyện gì, thật sự quá khủng bố !
” Hoàng đệ… đó là gì a, so với thiên lôi còn lợi hại hơn!” Ti Khải Thiên mặt trắng bệch, không chút để ý thân phận gắt gao giữ lấy tay hoàng đệ đang ngồi bên cạnh, thật là đáng sợ!
Ti Hàn Nguyệt căn bản vốn không quan tâm đến mọi người phía sau đã lâm vào khủng hoảng, rất nhanh châm vào hoả dược rồi mới bắn đi, động tác liền mạch lưu loát, ngay lúc một mũi tên vừa bắn ra lập tức đã có hành động tiếp theo, rồi mới lại bắt đầu nâng thân mạnh mẽ bắn tiễn đi……
” Ầm vang!” cự thạch cùng chiến xa ở trước mặt Ti Hàn Nguyệt nổ tung thành từng mảng, thoáng chốc trở thành những khối đá vụn, cả luyện binh doanh đều vang lên tiếng gầm rú run rẩy.
” Mộ Dương…” La Y sắc mặt trắng bệch, dưới chân như nhũn ra, ” kia… kia thứ này… là chúng ta làm cho người… ta… làm được…” giọng nói cao thấp di động, không nén được nuốt xuống nước bọt, thật…… thật đáng sợ!
” Ân…” Lưu Mộ Dương cũng nuốt xuống nước miếng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ” thật sự nguy hiểm… nếu không… chủ tử cũng không phân phó chúng ta cẩn thận… chúng ta…” nhìn mấy hòn đá bị nổ thành dập nát, Lưu Mộ Dương lại nuốt nuốt nước miếng, thật đáng sợ!
” Ầm vang , ! Đang!” chiếc chiến xa cuối cùng bị xuyên qua, rồi mới lại ầm vang lên vài tiếng làm cho người ta kinh hãi, hòn đá cùng chiến xa trở thành toái khối (đá vụn).
[Su chen ngang: Nguyệt nhi! Ngươi thật sự là kẻ phá hoại phí của =”=)
………………
Đem mũi tên cuối cùng bắn ra ngoài, không hề xem liếc mắt một cái, Ti Hàn Nguyệt xoay người nhìn về phía bọn người đang bị dọa không nhẹ ,” quân đội Yển quốc phải đi con đường nào, các ngươi chính mình tự nhìn đi.” bỏ lại chuôi cung trên tay, mặc vào áo choàng, Ti Hàn Nguyệt nhìn về phía phụ hoàng, ” Phụ hoàng, phương thức luyện binh và trận pháp Thượng Quan Dung Uy bọn họ đều rõ ràng, áo giáp, vũ khí, hỏa dược Lưu Mộ Dương bọn họ có kể lại tài liệu.” rồi mới làm một hành động ra hiệu, Huyền Ngọc mặt tái nhợt lập tức đi tới đệ (đưa) ra thứ chủ tử căn dặn hắn bảo quản. Ti Hàn Nguyệt vươn tay lấy cái hòm trên tay Huyền Ngọc, rồi mới tiến lên giao cho phụ hoàng, ” đây là những thứ Yển quốc trước mắt cần dụng, ta theo trí nhớ mà kể lại, chuyện huấn luyện quân đội Yển quốc ta đã làm xong, những chuyện còn lại không liên quan đến ta .” nói xong, Ti Hàn Nguyệt hướng ra phía ngoài đi đến, chuyện hắn có thể làm đã làm xong, hắn nên trở về cung .
” Ngày mai sau khi bãi triều, chúng quan nhân toàn bộ đến ngự thư phòng!” nhìn bóng dáng Hàn Nguyệt rời đi, Ti Ngự Thiên cầm lấy thứ gì đó Hàn Nguyệt giao cho hắn lập tức hạ đạt chỉ lệnh, rồi mới nhìn về phía Thượng Quan Dung Uy, ” trẫm về cung trước ,nơi này từ nay giao Thượng Quan lão tướng quân phụ trách.”
” Dạ, cựu thần tuân chỉ!”
” Lưu Mộ Dương! La Y!” sau khi cung tiễn Hoàng Thượng cùng đám người Thất điện hạ rời đi, Thượng Quan Dung Uy đột nhiên hét lớn một tiếng, Lưu Mộ Dương cùng La Y hai người trong lòng thầm kêu không xong.
” Thượng Quan lão tướng quân, có chuyện gì phải phân phó a?” gương mặt búp bê của Lưu Mộ Dương lúc này thật muốn khóc không xong, hắn cũng thực sợ hãi a.
“Hai người các ngươi tốt nhất cho ta lời giải thích rõ ràng!” Thượng Quan Dung Uy mặt lộ ra vẻ cười nịnh đi đến, mà mặt khác mấy người kia cũng xông tới, vừa rồi Thất điện hạ có nói thứ kia là do hai người bọn hắn làm ra, không tìm bọn họ thì tìm ai a.
” Ta… Ta cũng không phải rất rõ ràng a.” Lưu Mộ Dương liều chết chống cự, hắn thật sự cũng không rõ ràng lắm, ô ô, chủ tử, ta cũng là bị ngươi hại chết .
” Lưu đại nhân, bản cung cũng là vạn phần hiếu kì a.” Ti Lam Hạ ngoài cười nhưng bên trong lại không hề có chút tiếu ý lạnh giọng nói, cái loại vũ khí này uy lực lợi hại như thế, nếu vận dụng thỏa đáng Yển quốc ta còn sợ gì nữa!
” Ta… Ta…” nhìn mọi người đang dần tiến lên vây lấy bọn họ, Lưu Mộ Dương cùng La Y lui thành một đoàn, thật sự cũng bị chủ tử hại chết , ô ô ô…
” ừ…” thanh âm linh hoạt kỳ ảo thanh thúy lúc này đã mang một tia dục vọng, tùy ý để tay của người nọ trên người mình khi thì ôn nhu khi thì tham lam luật động, thanh âm cũng khi khinh khi trọng (khi nặng khi nhẹ/khi cao khi thấp).
Dọc theo đường đi Ti Hàn Nguyệt vẫn nhắm mắt nằm trong lồng ngực phụ hoàng,sau khi trở lại hoàng cung, hắn thầm nghĩ muốn đi vào tẩm cung phụ hoàng thế nhưng còn không kịp thay nội bào đã bị phụ hoàng mãnh liệt đưa lên giường. Thân thể phụ hoàng đã lâu chưa hoan ái chỉ mới đưa ngón tay đầu tiên âu yếm đã nhanh chóng đạt tới cao trào, ngay lúc còn chưa bình ổn đã liền nhận lấy dục vọng nóng rực cùng cứng rắn của phụ hoàng.
” Nguyệt nhi… phụ hoàng biết ngươi mệt mỏi, thế nhưng phụ hoàng dừng không được.” hung hăng giữ lấy thân thể lạnh lẽo đã muốn bị lây nhiễm sắc dục trong lòng ngực, Ti Ngự Thiên hưởng thụ khoái cảm hạnh phúc cùng vui sướng người này gây ra cho mình. Hôm nay trong doanh trại luyện binh hết thảy đều làm cho hắn sôi trào kích động, Nguyệt nhi vì hắn vì Yển quốc làm nhiều như thế, chưa bao giờ oán giận qua điều gì, hắn dùng chính lực lượng này bảo vệ y cũng không để ý đến quốc gia, tất cả hết thảy đều là vì Ti Ngự Thiên hắn là vì Hoàng đế Yển quốc, đối với hắn cũng chính là phụ hoàng. Dù rằng người này không hiểu tình, không hiểu yêu nhưng lại dùng chính phương thức của mình đứng bên người hắn, trợ giúp hắn phụ tá hắn. Càng sâu đến nỗi cam nguyện chấp nhận ở dưới thân để chính mình tận tình giữ lấy……
” Nguyệt nhi, phụ hoàng không thể không có ngươi, không thể…… ai cũng không thể đem ngươi mang đi…” cúi đầu hôn lên dấu vết giống như mình ở trên vai Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên đem yêu thương tràn ngập không ngừng vuốt ve cùng xâm chiếm biểu lộ ra ngoài.
” Phụ hoàng……” Ti Hàn Nguyệt thanh âm có chút kìm nén gọi, rồi mới đem thân thể phụ hoàng đã lâu không gần gũi, ” ân…” chịu đựng khoái cảm dục vọng của phụ hoàng ra vào cơ thể chính mình, hưởng thụ cảm giác phụ hoàng gây ra cho hắn, hắn biết đây là thích, hắn thích loại cảm giác này, phụ hoàng đã từng nói đây là thích.
” Phụ hoàng…… thích……” Ti Hàn Nguyệt nhẹ giọng bên tai phụ hoàng, đầu của hắn có chút choáng váng, thân mình đã có chút nóng rực, cảm giác thân thể đã không còn là của chính mình, toàn bộ đều giao phó trên tay và lồng ngực của phụ hoàng.
” Nguyệt nhi!!!!” Ti Ngự Thiên đột nhiên ngừng lại, hắn… hắn vừa mới… vừa mới nghe được cái gì ?
” Phụ hoàng?” thấy phụ hoàng đột nhiên dừng lại, Ti Hàn Nguyệt có chút không thoải mái, sao lại bất động như vậy?
” Nguyệt nhi, nói cho phụ hoàng, nói lại cho phụ hoàng ngươi vừa rồi nói cái gì ?” Ti Ngự Thiên nhìn Ti Hàn Nguyệt, ánh mắt trở nên đỏ bừng.
“…………” Ti Hàn Nguyệt có chút khó hiểu, nói cái gì.
” Nguyệt nhi, ngươi vừa rồi có phải hay không nói… có phải hay không nói thích ?” Ti Ngự Thiên không kiên nhẫn hỏi đến, hắn không có nghe sai, hắn nhất định không có nghe sai.
” Ân…” là lời này của hắn sao.
” Nguyệt nhi?” Ti Ngự Thiên thanh âm nhẹ tựa như nước giống như sợ rằng sẽ dọa sợ bảo bối trong lòng ngực, ” ngươi… có phải hay không nói thích phụ hoàng?”
Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, trong ánh mắt người có vui thích có kinh ngạc còn có sợ hãi, vì sao sợ hãi?
” Nguyệt nhi? nói cho phụ hoàng, ngươi vừa rồi có phải hay không nói…… có phải hay không nói thích phụ hoàng?” Ti Ngự Thiên biết nhất định là chính mình đa tâm (nghi ngờ), nhưng hắn muốn hỏi, hắn muốn biết Nguyệt nhi có phải hay không thích mình, chẳng sợ Nguyệt nhi không rõ, hắn…… muốn biết, hắn chỉ muốn có một hy vọng xa vời……
Nhìn về phía phụ hoàng thật cẩn thận, Ti Hàn Nguyệt suy tư vấn đề của phụ hoàng, thích sao? nghĩ rằng Phụ hoàng là muốn mình giải thích lời vừa rồi đã nói……tóc phụ hoàng làm cho mình thoải mái, phụ hoàng ôm ấp làm cho mình thoải mái, nhiệt độ cơ thể phụ hoàng làm cho chính mình thoải mái, phụ hoàng đối chính mình hoan ái cũng làm cho mình thoải mái…… kia……
Vầng sáng bảy màu trong mắt Ti Hàn Nguyệt đột nhiên cấp tốc lưu chuyển, màu đen ngọc lưu ly thoáng chốc trở nên sáng ngời chói mắt, Ti Hàn Nguyệt lần này thật sự nhìn thẳng phụ hoàng, rồi mới cúi đầu nói: ” Ân, thích phụ hoàng.” hắn không biết thời điểm hắn nói những lời này khóe miệng lần thứ hai hơi hơi câu lên, dung mạo vốn đã là tuyệt thế ngay lúc này có thể mê hoặc tất cả mọi người trong thiên hạ!! ( muốn thấy ngươi cười thật sự khổ sở a ==”)
” Nguyệt nhi……” tay nâng nhẹ gương mặt đã sớm biến mất xúc cảm vừa rồi, Ti Ngự Thiên nước mắt lần đầu tiên không chút nào che dấu rơi trên mặt Hàn Nguyệt. Thời điểm Hàn Nguyệt thần sắc khẽ biến, Ti Ngự Thiên hung hăng hôn lên môi Hàn Nguyệt rồi mới kịch liệt luật động đứng lên, áp chế thân thể Hàn Nguyệt đang giãy dụa, Ti Ngự Thiên nước mắt một giọt một giọt tùy ý rơi xuống đồng thời tùy ý như không còn gì bận tâm giữ lấy người dưới thân, giữ lấy người này vừa rồi nói thích mình, giữ lấy người mà chính mình chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng có thể nói thích mình…………
” Phụ hoàng… làm cho ta… ân… đứng lên!” Hàn Nguyệt nghĩ muốn tránh ra, hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của phụ hoàng, lại bị phụ hoàng mạnh mẽ ngăn chận.
” Nguyệt nhi, đừng nhúc nhích, phụ hoàng hiện tại thầm nghĩ hảo hảo yêu ngươi, thầm nghĩ hảo hảo giữ lấy ngươi, Nguyệt nhi, đừng nhúc nhích…… phụ hoàng muốn ngươi, muốn ngươi một đêm……” Ti Ngự Thiên thanh âm khàn khàn hướng Hàn Nguyệt nói, rồi mới lại một lần nữa luật động nhanh hơn.
Nghe được lời nói của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt ngưng giãy dụa, vươn lưỡi liếm đi nước mắt vươn lại trong mắt phụ hoàng rồi mới ôm chặt lấy, nếu phụ hoàng muốn hắn liền trao cho!
” Nguyệt nhi, ta yêu ngươi… ta yêu ngươi… phụ hoàng yêu ngươi…” tiến sát da thịt bảo bối, Ti Ngự Thiên ghé vào tai Hàn Nguyệt, ” nói cho phụ hoàng, nói ngươi thích ta, Nguyệt nhi…… nói ngươi thích phụ hoàng…”
” Thích…… phụ hoàng…… ân… ngô”
…………………………
Nhìn Hàn Nguyệt an ổn nằm ngủ bên cạnh mình, Ti Ngự Thiên nằm nghiêng thân mình chuyên chú mà ôn nhu khẽ vuốt thân thể Hàn Nguyệt. Nguyệt nhi liên tục mấy canh giờ hoan ái đã mệt muốn chết rồi, nhưng hắn một tia cảm giác mỏi mệt đều không có. Thân là một đế vương, nước mắt là điều tối kị, thế mà hôm nay hắn vì theo đuổi suy nghĩ của bản thân mà dùng nước mắt phát tiết ra kích động cùng hạnh phúc chính mình. Khẽ hôn bảo bối đang say ngủ, Ti Ngự Thiên đem thân mình gầy yếu lâu nay vẫn lạnh lẽo như thế, mười mấy năm bảo hộ cùng yêu say đắm cuối cùng đổi lấy hôm nay một câu thích hắn, cho dù hắn hiện tại chết đi cũng thật xứng đáng. Tâm của hắn hiện tại vẫn không thể bình tĩnh, hắn biết chính mình có lẽ cả đời đều không thể bình tĩnh, một câu thích…… một câu thích này từ trước đến nay đều không dám tham lam khẩn cầu , chẳng sợ Nguyệt nhi vẫn là không rõ hàm nghĩa thực sự của từ thích nhưng đối với Nguyệt nhi chỉ biết có phiền chán, không chán ghét cùng thoải mái mà nói, này một câu thích đến tột cùng là như thế nào cũng không cần phải bận tâm,chỉ có hắn biết là được.
” Nguyệt nhi… phụ hoàng yêu ngươi…” đúng vậy, ta yêu ngươi, phụ hoàng yêu ngươi, trong lòng của ngươi từ ” phụ hoàng” này thật khắc sâu ý nghĩa, cho nên ta là phụ hoàng của ngươi, là phụ hoàng ngươi yêu thích……