Hôm sau trong tửu lâu
“Ai, các ngươi có nghe nói chưa, hoa khôi của Hồng Tụ Thiêm Hương bị ngũ vương gia liếc mắt một cái nhìn trúng, đêm qua đã chuộc thân cho hắn, sáng nay sẽ đem người đến vương phủ .”
“Không phải sao, rất nhiều người đều đến chứng kiến Ngưng Nguyệt bước vào phủ ngũ vương gia. Bất quá lục vương gia cũng coi trọng Ngưng Nguyệt , nhưng lại bị ngũ vương gia đoạt trước một bước.”
“Ngưng Nguyệt thường ngày mặt mày chi tư, có thể được coi trọng cũng là chuyện thường tình thôi. Bất quá mấy vị vương gia cũng không thường đến mấy chỗ đó , hơn nữa cũng không có nghe qua bọn họ yêu thích nam phong, Ngưng Nguyệt này có thể làm cho vương gia liếc mắt một cái nhìn trúng, không biết là phúc hay là họa .”
“Từ xưa anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, Ngưng Nguyệt dung mạo cũng so được với đương kim thất điện hạ, chỉ sợ vạn nhất bị các vương gia khác coi trọng ……… Hồng nhan họa thủy a!”
“Chuyện kiểu này, chúng ta chỉ là dân đen muốn quản cũng quản không được a, chỉ hy vọng sóng gió này đừng đổ lên đầu chúng ta a.”
“Uống trà uống trà, chuyện sau này ra sao đến lúc đó sẽ biết.”
………………
Trên lầu giữa một phòng trong trang nhã
“Hà đại ca, Ngưng Nguyệt lớn lên thật sự so với thất điện hạ kia xinh đẹp hơn sao?” Sương Phù Nhi có chút không xác định hỏi thanh sam bạch y nam tử trước mặt.
“Ha hả, chuyện này Hà đại ca cũng không biết, ta cũng vậy. Mấy hôm trước vừa tới, hơn nữa Hà đại ca đối với cái loại chuyện này không có hứng thú.” Thanh sam nam tử, cũng là thông châu phù vân bảo – bảo chủ Hà Cố, cười nhạt trả lời.
“Hà đại ca, thất điện hạ căn bản là không ra cung, Phù Nhi muốn gặp hắn cũng thật khó, Hà đại ca, ngài phải giúp Phù Nhi, Phù Nhi…… Phù nhi thật là phi thường ngưỡng mộ thất điện hạ……” Sương Phù Nhi có chút thẹn thùng cụp mắt xuống.
Hà cố ánh mắt sáng tỏ một chút, thanh sảng cười to:“Ngươi cũng thiệt là, truy tình lang mà đuổi tới tận kinh thành, nhưng thất điện hạ kia ở nơi quá cao không thể với tới được.”
“Hà đại ca, ngài cũng không phải không biết, thân là giang hồ nữ nhi vốn là không câu nệ tiểu tiết, Phù Nhi nghe được biểu tỷ khen ngợi điện hạ như thế, ngài cùng Nghiêm đại ca cũng đối với điện hạ dị thường kính ngưỡng, chỉ có thất điện hạ một người tuyệt thế như vậy mới có thể làm cho Phù Nhi ái mộ, không phải sao?” Sương Phù Nhi vẫn cứ cúi đầu, xoay khăn lụa trên tay, giọng điệu thẹn thùng, vừa lại ngẩng đầu, “Hà đại ca, ngài không phải cùng đại vương gia có giao tình sao? Có thể hay không…… Có thể hay không làm cho đại vương gia giúp Phù Nhi cùng thất điện hạ…… Thất điện hạ an bài một chút, làm cho Phù Nhi có thể gặp mặt thất điện hạ.”
“Lần trước lúc thất điện hạ đi Thúy Trúc Cư, ta không phải đã phái người thông tri cho ngươi sao?” Hà cố lộ ra thần sắc khó hiểu.
“Lần trước có một vị nam tử họ Ẩn ở đó, điện hạ không lộ ra dung mạo, cũng không tiện cùng Phù Nhi nhiều lời được.” Sương Phù Nhi có chút oán hận mím môi.
“Nga? Người nọ nói hắn họ Ẩn? Ngươi có biết thân phận của hắn là gì không?” Hà cố nhíu mày.
“Người nọ chỉ nói hắn họ Ẩn, là bằng hữu của thất điện hạ, bất quá Phù Nhi thấy đều là tên nam tử kia thay thất điện hạ tiếp chuyện, điện hạ cũng không để ý. Hà đại ca ngươi biết hắn?” nhớ tới người nọ, Sương Phù Nhi có chút bất an.
“Không biết, bên cạnh thất điện hạ ngoại trừ mấy vị vương gia ra, những kẻ khác Hà đại ca sao có thể biết được.” Hà cố trong lòng so đo: Người nọ đến tột cùng là người phương nào, tuổi chừng trên dưới hai mươi lăm, nhìn ra được hắn cùng thất điện hạ quan hệ phi thường tốt. Chẳng lẽ trừ bỏ mấy vị vương gia, bên cạnh thất điện hạ còn có những người khác?
“Hà đại ca?……” Sương Phù Nhi nhìn Hà Cố đang lâm vào trầm tư, nhẹ nhàng kêu vài tiếng.
“Úc, Hà đại ca đang suy nghĩ làm sao an bài giúp ngươi cùng thất điện hạ gặp mặt.” Hà cố ngay lập tức ổn định tinh thần, mỉm cười nhìn Sương Phù Nhi, “Ngươi đi về trước, Hà đại ca cẩn thận ngẫm lại, quá hai ngày ta sẽ đi bái kiến đại vương gia, đến lúc đó ta giúp ngươi đề bạt. Bất quá ngươi cũng đừng quá vội, Hà đại ca mặc dù là bảo chủ Phù Vân bảo, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với vương công quý tộc, chuyện này không thể nóng vội, biết không?”
“Ân, Phù Nhi hiểu được, Phù Nhi cũng không có nghĩ gì quá phận chính là…… nghĩ muốn một mình cùng điện hạ trò chuyện, làm cho điện hạ… Làm cho điện hạ biết Phù Nhi… tâm tư Phù nhi…..” Sương Phù Nhi lại tiếp tục cúi đầu, chỉ là hơi hợp trong đôi mắt không có nửa điểm vui sướng.
“Hà đại ca biết, ngươi nếu đã gọi ta một tiếng thanh đại ca, ta và biểu tỷ Hồng Y của ngươi là bạn tốt, chuyện này Hà đại ca nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi .” Hà cố thanh âm thành khẩn, vỗ vỗ đầu Sương Phù Nhi.
“Vậy Phù Nhi tạ ơn Hà đại ca trước , Phù Nhi bây giờ trở về.” Sương Phù Nhi nghe Hà cố nói như vậy, trên mặt treo đầy ý cười, liền đứng dậy che sa mạo ra khỏi nhã gian.
“…… Thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt…… Không biết cuối cùng ngươi sẽ rơi vào trong tay ai…” bên trong gian phòng trang nhã như không có người, một nam tử nhẹ thấp giọng đối với căn phòng không người nói, “Thả ra tin tức, Tử Hồ sơn trang Sương Phù Nhi đối với thất điện hạ chung tình thắm thiết, không quản nghìn dặm xa xôi đến kinh thành chỉ cầu được gặp thất điện hạ, mà thất điện hạ cũng không vì thế mà lay động, nhẫn tâm đem si tình của nữ tử đóng cửa chặn ngoài.” Một tiếng nhẹ giọng “Dạ” Truyền đến, bóng dáng thoáng hiện ngay tức khắc biến mất ngoài cửa sổ.
Bên trong ngự thư phòng
“Phụ hoàng nghe nói ngươi đêm qua đến Hồng Tụ Thiêm Hương mua một người gọi là Ngưng Nguyệt tiểu quan hồi phủ?” Ti Ngự Thiên giương mắt, mặt không lộ biểu tình nhìn Cẩm Sương ở phía dưới.
“Phụ hoàng, chuyện của Hồng Tụ Thiêm Hương và Ngưng Nguyệt, phụ hoàng cứ yên tâm giao cho chúng nhi thần làm, chúng nhi thần tự biết chừng mực .” Cẩm Sương mỉm cười nhìn phụ hoàng, hắn đã biết hôm nay phụ hoàng nhất định sẽ hỏi , hiện tại khắp kinh thành có người nào không biết hành động của hắn tối hôm qua.
“Phụ hoàng, nhi thần tự có cân nhắc, thỉnh phụ hoàng yên tâm.” Ti Lam Hạ tiến lên nhìn phụ hoàng, con mắt trong suốt lạnh lùng.
Ti Ngự Thiên nhìn mấy người con trai phía dưới nghiêm túc mà vẻ mặt không mất đi ưu nhã, hơi hơi gật đầu, “Ngưng Nguyệt kia lớn lên như thế nào?” Cư nhiên dám cùng bảo bối của hắn so sánh.
“Nhất tục vật mà thôi (phàm phu tục tử).” Cẩm Sương nghĩ đến buổi tối phải cùng người nọ ở chung, trong lòng có chút phiền muộn, nụ cười cũng chậm rãi nhạt đi.
“Mấy người các ngươi biết nên làm sao vậy là tốt rồi, phụ hoàng sẽ không can thiệp, Hồng Tụ Thiêm Hương Lam Hạ ngươi phái người theo dõi nhất cử nhất động chặt chẽ cho ta, nhất là các đại thần, đừng để cho bọn họ nói những điều không nên nói! Chuyện của Nội Giam Xử các ngươi cũng nên quan tâm nhiều một chút, Nguyệt Nhi gần đây thân thể có chút không khỏe, phụ hoàng muốn cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi.” Ti Ngự Thiên cau chặt mi, trên mặt tràn ngập lo lắng.
“Phụ hoàng? Thất đệ [ ca ] hắn xảy ra chuyện gì?” Mọi người vừa nghe, lập tức kinh hô.
“Mấy hôm trước trời dường như bắt đầu có chút nóng lên, ăn dược cũng vẫn không thấy đỡ hơn, ngự y nói là do mệt mỏi lâu dài tích tụ, ngẫu nhiên làm cho phong hàn bộc phát ra, phải hảo hảo điều dưỡng, cho nên mọi chuyện trong triều gần nhất các ngươi cũng nên đảm nhiệm bớt một phần.” Ti Ngự Thiên lúc này tràn ngập đau lòng.
“Phụ hoàng, chúng nhi thần muốn đi thăm thất đệ.” Diệu Nhật ngay lập tức thỉnh cầu, thất đệ cư nhiên bị bệnh, bọn họ thật đã làm cho hắn hao tổn quá nhiều tâm cơ .
“Hắn đang ở Nguyệt Tiêu điện, một hồi các ngươi cùng đi thăm hắn đi.” Ngự Thiên cũng không phản đối mấy người bọn họ đi thăm Hàn Nguyệt, có nhiều người quan tâm Hàn Nguyệt thì tốt cho hắn hơn.
“Vậy phụ hoàng,chúng nhi thần cáo lui trước.” Lam Hạ khom người thi lễ, sau khi được phụ hoàng cho phép, mọi người lập tức rời khỏi ngự thư phòng thẳng hướng đến Nguyệt Tiêu điện.
…………
“Huyền Ngọc, thất ca hắn thế nào?” Vừa tiến vào Nguyệt Tiêu điện, Hoài Ân đã vội vàng hỏi.
“Điện hạ ở bên trong mới vừa tỉnh lại, thái tử điện hạ cùng các vương gia vào đi thôi.” Huyền Ngọc vành mắt ửng đỏ nhìn mấy vị điện hạ, chủ tử lần này ngã bệnh làm hắn sợ hãi, đã qua hai ngày còn không thấy chuyển biến tốt đẹp. Mấy người nhìn vẻ mặt Huyền Ngọc, trong lòng đều dị thường lo lắng, nhẹ nhàng đi vào nội thất.
“Thất đệ [ ca ]……” Nhìn Hàn Nguyệt nửa nằm trên giường, mọi người thấp giọng gọi . Bên giường Huyền Thanh vội vàng thi lễ, rồi thối lui đến một bên.
Nhìn sắc mặt Hàn Nguyệt dị thường tái nhợt, trong lòng có chút đau lòng, bọn họ chỉ biết là hắn rất lợi hại rất cường đại, nhưng lại luôn luôn quên hắn kì thật cũng giống như bọn họ, chỉ là người bình thường, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ ngã bệnh……
“Thất ca……” tiếng nói Hoài Ân có chút run rẩy, cẩn thận đặt tay lên trán thất ca, rồi lại lập tức cầm xuống bàn tay, bình thường nhiệt độ cơ thể người nọ băng lãnh nhưng hôm nay lại nóng lên như vậy, nhiệt độ này làm cho hắn cảm giác được trong tâm tràn đầy lo lắng.
Mỗi người đặt tay len trán Hàn Nguyệt dò xét nhiệt độ, xong lại tiếp tục cầm lấy bàn tay hắn, nhiệt độ cơ thể kia khiến bọn họ khó chịu, cũng khiến cho bọn họ càng thêm đau lòng.
Vốn là đôi môi diễm hồng, lúc này có chút hơi trắng, Hàn Nguyệt nhìn mấy người phía trước ngưng trọng thần sắc, nhíu mi thêm sâu: “Chỉ nóng lên mà thôi, cũng không phải đại sự gì.” hai ngày nay hắn đã bị phụ hoàng và Huyền Ngọc bọn họ cẩn thận lo lắng khiến cho có chút không kiên nhẫn .
Nghe tiếng nói không giống như trước đây thanh thúy tinh ngân , giờ lại mang chút khàn khàn, bọn họ hiểu được lần này người nọ phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút , làm gì vô sự như hắn nói.
“Thất đệ, ngươi hảo hảo dưỡng thân thể, cái gì đều không nên quản , mọi chuyện chúng ta sẽ làm tốt ,” Lam Hạ đem góc chăn Hàn Nguyệt dịch dịch, “Cái gì Sương Phù Nhi kia ngươi cũng không được xen vào , ta sẽ giúp ngươi xử lý tốt .” Đều bệnh thành như vậy , nữ nhân không biết sống chết kia sẽ do hắn xử lý tốt .
“Đó là địch nhân của ta!” Hàn Nguyệt có chút không vui, chỉ là hơi nóng lên mà thôi, địch nhân của hắn hắn phải tự mình giải quyết.
“Thất đệ!” Cẩm Sương chưa bao giờ nóng giận đột nhiên quát khẽ một tiếng, “Lúc này ngươi vẫn ngang ngạnh, nữ nhân kia đáng để ngươi ra tay sao? Cũng là ngươi căn bản là không tin chúng ta?!”
Hàn Nguyệt trên mặt lộ vẻ rõ ràng không vui, chợt nghe Diệu Nhật mở miệng:“Thất đệ, lần này ngươi phải nghe lời chúng ta đi, người đàn bà kia là giang hồ nhất nữ tử, có chỗ nào cần ngươi phải ra tay. Cứ thoải mái nghỉ ngơi người đàn bà kia giao cho chúng ta xử lý, ngươi cũng không thể đi theo chúng ta làm chuyện đó có đúng hay không?” .Cầm lấy nước trà trên bàn đưa tới trên tay Hàn Nguyệt, bị bệnh thành ra cái dạng này rồi còn muốn quản nử tử cái gì Sương hay không Sương.
“Thất đệ, ngươi nghe lời chúng ta đi.” Thanh Lâm không biết nên làm sao khuyên bảo thất đệ cố chấp của y.
“Thất ca, ngươi an tâm dưỡng bệnh, có Hoài Ân cùng các hoàng huynh rồi, ngươi thật không nên quan tâm .” Đứng ở bên cạnh Hàn Nguyệt, Hoài Ân đem ly trà không trên tay thất ca cầm lại đặt sang một bên, trước đây người này luôn luôn che chở hắn, lần này hắn nhất định sẽ bào vệ cho thất ca.
“Tốt lắm, quyết định như thế rồi, chuyện này ngươi thật không nên quản , lần này ngươi phải nghe ngũ ca a .” Cẩm Sương lại tiếp tục dò xét nhiệt độ trên trán Hàn Nguyệt, rồi quả quyết quyết định.
“Thất đệ, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi , chúng ta đi trước .” Lam Hạ từ trên giường Hàn Nguyệt ngồi dậy, ra hiệu cho mấy người khác, lại nhìn về phía Huyền Ngọc và Huyền Thanh:“Chăm sóc tốt chủ tử các ngươi, tùy lúc báo tình huống chủ tử các ngươi cho bổn cung.”
“Dạ, thái tử điện hạ.”
Mấy người mắt nhìn Hàn Nguyệt rồi ra khỏi Nguyệt Tiêu điện.
………………
“Thất ca hắn không có việc gì chứ.” Trên đường đi đến Đông Cung, Hoài Ân bất an hỏi .
“Không có việc gì ……” Lam Hạ kiên định trả lời.
“Trở về rút thăm…… thứ nhất ai sẽ đi tiếp chuyện Ngưng Nguyệt, còn có người đàn bà kia……” Quyết không ném súc sắc!
“Ta không đi, nói sao ta cũng là thái tử……” Ti Lam Hạ có chút giãy dụa.
“Không được, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, người đã ở trong tay ta , mấy người các ngươi ai cũng đừng nghĩ bỏ chạy!”
“Cái này……” Diệu Nhật da đầu cũng có chút tê dại……
“Trở về chúng ta hảo hảo thương lượng sau……”Ti Lam Hạ gật gật đầu, chuyện này vẫn là nên cẩn thận thương nghị.