Nửa năm trước, Tùng Tâm lên thành phố nộp tài liệu, xếp hàng xin tài trợ cho học sinh tiểu học mắc chứng tăng động, đăng ký vào quỹ từ thiện.
Tết đến, cuối cùng tiền cũng được duyệt.
Phụ huynh cầm số tiền đó lập tức đi mua gạch và xi măng, xây thêm một tầng nhà mới, còn chừa lại ba nghìn tệ để tặng Tùng Tâm làm quà cảm ơn.
Tùng Tâm từ chối, nhưng phụ huynh vẫn cố, cười nói: “Con tôi chỉ năng động thôi, đâu có bệnh gì, chẳng cần gặp bác sĩ.”
Tùng Tâm bỏ đi, đến nhà hiệu trưởng đúng ngày rằm, đập cửa xin nghỉ việc.
Hiệu trưởng già bảo: “Cô Tùng Tâm, cô nên nghĩ đến trái tim già yếu của tôi chứ.”
Tùng Tâm không quan tâm, kiên quyết nghỉ việc.
Hiệu trưởng già nói: “Cô vẫn còn quá trẻ.”
Ông khuyên Tùng Tâm dạy hết kỳ sau rồi tính, Tùng Tâm trở về, sau đó lại đến đập cửa lần nữa.
Hiệu trưởng nhận ra sự cứng rắn của cô giáo Tùng Tâm chẳng khác gì hồi nhỏ, giống như ngày xưa đi tìm đàn anh để đánh nhau.
Đám học sinh tiểu học đến chơi nhà Tùng Tâm, hỏi: “Sao cô không mời giáo viên nước ngoài về dạy cho bọn em? Cô thiên vị à?”
Tùng Tâm bực bội nói: “Cái này gọi là dạy theo năng lực từng người, chứ không phải thiên vị. Ba từ một giờ mà cũng phải cần giáo viên nước ngoài sao? Để giáo viên trong nước dạy là được rồi.”
Học sinh lại hỏi: “Nếu bọn em chăm chỉ, rất chăm chỉ học từ vựng thì sao ạ?”
Tùng Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu các em vừa chăm chỉ vừa giỏi, cô sẽ mời giáo viên nước ngoài dạy lớp hè cho các em.”
Đám học sinh phấn khích vì chưa bao giờ gặp người nước ngoài bằng xương bằng thịt.
Chúng kéo tay Tùng Tâm đòi chơi trò “Củ cải ngồi xổm.”
Tùng Tâm cự tuyệt: “Chơi với các em, cô không bị hạ gục sao?”
Bọn nhỏ cười ngặt nghẽo, như thể kế hoạch đã bị phát hiện.
*****
Tùng Tâm đến thăm xưởng sửa xe của anh Vân, xưởng có vị trí đẹp, rộng rãi, làm ăn từ sớm, lại quen biết nhiều người để xử lý xe tai nạn, hồi vốn nhanh, còn thuê thêm vài thợ sửa xe.
Anh Vân chuẩn bị một thùng rượu Mao Đài, Tùng Tâm hỏi: “Để tự uống à?”
Anh Vân điềm nhiên trả lời: “Vay kinh doanh, tặng quà là không tránh được, nhỡ đâu xin được khoản vay lãi thấp hơn, phải biết đầu tư chứ.”
Tùng Tâm nói: “Rượu trắng hóa ra lại là tiền tệ.”
Anh Vân nói: “Tặng quà, đổi lấy tiền mặt, đầu tư tăng giá, người Trung Quốc cứ thế mà sống.”
Tùng Tâm nói: “Được rồi, chắc em học nhiều quá hóa ngu.”
Tùng Tâm nghĩ về chuyện nghỉ việc, hỏi Gia Mộc xem nếu không làm giáo viên thì cô nên làm gì.
Gia Mộc đáp: “Nội trợ.”
Tùng Tâm nói: “Dễ bị khinh thường lắm.”
Edit: FB Frenalis
Gia Mộc cười: “Nội trợ thích đi du lịch đây đó.”
Mắt Tùng Tâm sáng lên.
Gia Mộc lắc đầu, lại cười.
Trang trại đang thử nghiệm trồng ngô ngọt Hokkaido, nhằm tăng hiệu quả kinh tế, không thể chỉ dựa vào những hạt cà phê vô vọng.
Gia Mộc bận rộn với việc viết đơn xin trợ cấp nông nghiệp, còn việc có được duyệt hay không, cuối cùng có nhận được năm mươi phần trăm số tiền hay không thì không ai dám chắc.
Luật lệ của xã hội là như vậy, mỗi tầng lớp đều phải để lại chút gì đó.
Trác Trác trở về vào kỳ nghỉ đông, rất bối rối hỏi Tùng Tâm: “Tại sao bạn mới của em toàn là con nhà giàu hoặc con nhà quan, lại vừa thông minh vừa xinh đẹp, mà còn lễ phép nữa?”
Tùng Tâm trêu: “Trác Trác, em đã mở mang tầm mắt rồi đó.”
Trác Trác lại nói: “Em không thích viết diễn văn, cũng không thích viết báo cáo thực hành xã hội.”
Tùng Tâm nói: “Trường em học đào tạo học sinh theo tiêu chuẩn của lãnh đạo, sau này dù làm nghiên cứu khoa học, kinh doanh hay chính trị, đều phải giỏi kỹ năng này.”
Trác Trác hiểu, Tùng Tâm nói tiếp: “Em về nhà dành nhiều thời gian cho bố mẹ đi.”
Trác Trác đồng ý.
Tùng Tâm thường xuyên gặp mẹ Tú Tú, nhưng đã một năm không gặp bố cô.
Bố cô nhờ Gia Lân lái xe xuống vào dịp Tết, mang theo một cốp xe đồ vật, truyền đạt ý rằng cô là đứa con vô ơn.
Tùng Tâm nói: “Chán quá.”
Gia Lân hỏi: “Em còn học được chán đời nữa sao?”
Tùng Tâm nói: “Em sắp chuyển lên núi ở ẩn, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới này.”
Gia Lân nói: “Vậy em định dùng điện do xã hội cung cấp, ăn gạo do xã hội trồng à?”
Tùng Tâm bực bội nói: “Nếu em tiếp tục làm giáo viên, chắc chắn em sẽ bị rối loạn lưỡng cực mất.”
Gia Lân hỏi: “Sắp dạy đủ ba năm rồi à?”
Tùng Tâm chỉ đáp ừ một tiếng.
Gia Lân nói: “Lâu hơn anh tưởng, một con lợn rừng mà cũng có thể đứng trên bục giảng, thật là đáng nể.”
Tùng Tâm bảo anh hai của mình cút đi.
Gia Lân cười ha ha.
*****
Mùa hè, Tùng Tâm tự bỏ tiền thuê giáo viên nước ngoài, trả phụ cấp ăn ở và đi lại để dạy học sinh tiểu học một buổi học tiếng Anh ở thị trấn.
Thực ra, ở những nơi tài nguyên hạn chế, phương pháp giáo dục cao cấp là điều khó thực hiện.
Tùng Tâm coi như giúp bọn trẻ mở rộng tầm mắt.
Sau đó, cô bình thản nộp đơn xin nghỉ việc, trường nhanh chóng tìm được giáo viên mới thay thế, không gây ảnh hưởng đến ai.
Nhưng không ai ngờ hiệu trưởng già lấy ra một quyển vở cũ, bên trong là bài văn mà Tùng Tâm viết hồi học tiểu học, đầy ắp những ước mơ về việc sau này khi cô làm giáo viên, sẽ cải cách thế nào, yêu thương trẻ em ra sao, xây cầu trượt, mở rộng căn tin, và tuyệt đối không như những thầy cô vô dụng của cô hồi đó… Quả thật, con người có ước mơ bao nhiêu thì trường học có điều kiện lớn bấy nhiêu.
Nhìn lại ước mơ ngây thơ đó, Tùng Tâm thầm khóc trong lòng, tự trách mình không nên để lại chứng cứ chỉ trích giáo viên.
Lời phê của thầy hiệu trưởng khi xưa, nói rằng Tùng Tâm rất có lý tưởng.
Cô cầm quyển vở về nhà, có lý tưởng thì cứ tiếp tục mà xây dựng thôi.
Gia Mộc thấy quyển vở của cô, vừa đọc vừa cười, vì trong đó cũng có viết về anh, khen ngợi nồng nhiệt rằng anh là người bạn tốt nhất trên đời.
- --------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 25
Bố của Trác Trác dự định sau này sẽ gửi con đi du học, vì vậy phải tiết kiệm một khoản chi phí lớn cho việc học.
Ông ấy thuê một mảnh đất hoang ở ngoại ô để ép sắt phế liệu.
Vì không có vốn để mua máy móc và thuê công nhân, ông ấy phải vay tiền khắp nơi. Rất ít đồng hương tin tưởng vào kế hoạch của ông ấy, và ngân hàng càng không cho vay nếu không có tài sản thế chấp.
Ông ấy định vay nặng lãi, nhưng may mắn là anh Vân đã khuyên đừng làm thế, và mời Tùng Tâm cùng góp vốn vào xưởng phế liệu.
Anh Vân còn có ý định sử dụng mảnh ruộng bỏ hoang để trồng cỏ và bán cho các công ty cảnh quan.
Về việc tìm kiếm mối quan hệ, anh Vân đã quá quen thuộc, nhưng tất cả đều cần vốn.
Tùng Tâm nghĩ đến con dê béo là bố mình.
Cô mang một bao lớn nấm rừng phơi khô, lái xe đến thành phố gặp bố.
Bố cô thấy cô mang quà đến thì vui mừng, nghĩ rằng cô đã trưởng thành, còn hỏi sao cô gầy quá.
Tùng Tâm đáp: “Bố mẹ ly hôn, con buồn.”
Bố cô tức giận. Ông nghĩ rằng đứa con gái dở hơi này chắc chắn không phải là con ruột của ông, mà là một thứ gì đó biến hình từ ngôi chùa.
Tùng Tâm lại nói: “Con thích mấy chiếc túi da cá sấu, nhưng không có tiền mua.”
Bố cô thấy lạ, vì từ nhỏ cô con gái út này không thích đồ xa xỉ. Nếu có tiền tiêu vặt, cô thường đăng ký các tạp chí kinh doanh, hoặc đầu tư nhỏ như mua ảnh giới hạn của ngôi sao để bán lại cho bạn học, hoặc tổ chức in ấn các tin tức bát quái về giới giải trí…
Ông vẫn luôn mong cô là con trai.
Bố cô nói: “Thích túi thì mua đi, bố sẽ chuyển tiền vào tài khoản của con.” Edit: FB Frenalis
Tùng Tâm đạt được mục đích, định đi về thì bố cô bảo ở lại ăn cơm. Cô đồng ý, nhưng đúng lúc đó, người phụ nữ trẻ sống cùng bố đi mua sắm về, nhìn thấy bao nấm đỏ trên bàn thì phàn nàn rằng nhà đã đầy đủ các món ngon rồi. Thấy vậy, Tùng Tâm không muốn ăn nữa, nói: “Mẹ kế kế à, con về trước đây, mẹ Tú Tú đang đợi con ăn chay, còn mẹ Trân Trân cũng đang chờ con đốt nhang nữa.”
Sắc mặt người kia trắng bệch, Tùng Tâm xách bao nấm rừng ra về, bố cô cũng không thể ngăn lại.
Những cây nấm rừng tốt như vậy, cô đã vất vả hái về, suýt chút nữa lại để một người không biết trân trọng ăn mất.
****
Kinh nghiệm giảng dạy của Tùng Tâm ngày càng phong phú, cô chuyển sang phong cách “vô vi mà trị”.
Những bậc bố mẹ thật sự có tâm sẽ tự tìm đường cho con cái, còn những đứa trẻ có quyết tâm sẽ tự tìm ra hướng đi của mình.
Còn vài đứa trẻ không chịu làm bài tập, hay phàn nàn rằng giáo viên giảng không hay, rồi còn xúi giục phụ huynh đến trường làm loạn…
Cô rất thích thú khi gom những đứa trẻ này lại thành một nhóm, chỉ định một đứa làm nhóm trưởng để giám sát việc hoàn thành bài tập.
Khi có sự phân cấp trong nhóm, mâu thuẫn nội bộ sẽ nhanh chóng xuất hiện, và ý định gây rối cũng tan biến.
Chúng cố gắng chép bài của nhau, nhưng không bao giờ chịu học thuộc lòng. Tùng Tâm nghĩ, đây cũng là một kiểu sinh tồn, lười biếng dùng mánh lới, đổ lỗi và sao chép người khác.
Ngắm nhìn phòng học dưới ánh hoàng hôn, cô nhận thấy nhân tính thật thú vị, quả nhiên như người xưa đã nói, “ba tuổi đã thấy lớn.”
Bên ngoài, một đứa trẻ có bố mẹ ly hôn không thích về nhà, đang chơi trò thăng bằng trên thanh xà trong sân trường. Tùng Tâm bước ra khỏi lớp, hỏi: “Sao em chưa về?”
Đứa trẻ bất ngờ hỏi: “Cô giáo cũng có bố mẹ ly hôn phải không?”
Tùng Tâm suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Mẹ đầu tiên của cô đã mất, mẹ thứ hai vào chùa, còn mẹ thứ ba khiến người không thoải mái.”
Đứa trẻ nhíu mày, trưởng thành hơn tuổi, hỏi: “Lớn lên như vậy vẫn ổn chứ?”
Tùng Tâm nói: “Không vấn đề gì.”
Đứa trẻ gật đầu nhảy xuống khỏi thanh xà, nhặt chiếc cặp dưới đất vỗ vỗ rồi về nhà.
Tùng Tâm quay lại lớp học, cho học sinh ra về.
Cưỡng ép trâu uống nước, chỉ đến được mức này thôi.
Quan hệ giữa bố mẹ và con cái cũng giống như việc rút thăm trúng thưởng. Hy vọng rằng các bậc bố mẹ tận tâm sẽ không thất vọng về con cái, và những đứa trẻ ngoan dù không có bố mẹ đồng hành vẫn có thể lớn lên khỏe mạnh.
Cô thu dọn sách vở. Một buổi chiều thứ sáu đẹp trời, cô lại có thể lên núi, hòa mình với thiên nhiên.