Mỗi cuối tuần, Gia Mộc vào thành phố để học lý thuyết lái máy bay, không có thời gian rảnh, Tùng Tâm một mình ở trong căn nhà gỗ nhỏ.
Cô không hề sợ hãi chút nào, nằm ngủ trên chiếc giường bằng gỗ, giấc xuân chẳng mảy may hay biết.
Gia Mộc nghĩ rằng Tùng Tâm ở chùa chăm sóc mẹ Tú Tú, nên không hỏi đến. Ai ngờ cả tháng cô không về nhà, anh cảm thấy có gì đó không đúng, lại thấy tất cả trang sức của cô vẫn còn trong ngăn kéo, nhưng chiếc hộp trang sức cổ đã biến mất.
Anh đến chùa tìm cô, mẹ Tú Tú nói rằng Tùng Tâm đang ở trên núi.
Gia Mộc tiến vào núi, thấy khói bếp từ căn nhà nhỏ bốc lên, anh mới yên tâm.
Tùng Tâm đang học các ngôn ngữ khác nhau, tường nhà dán đầy bảng chữ cái phiên âm, tiếng Hàn có, tiếng Pháp cũng có. Tiếng gió xào xạc, giấy cũng rung rinh theo, cô đang thử làm món bánh đậu đỏ thơm ngọt.
Cô không bận tâm đến những tranh chấp của ai, cũng chẳng xoay quanh bất kỳ ai. Vì tất cả đều là những việc vô nghĩa mà thôi.
Tùng Tâm cẩn thận pha màu, nhúng cọ lông mềm, tô màu cho những họa tiết chạm khắc trên khung cửa sổ gỗ, một sắc xanh thẫm như hoa cúc cánh quạt, và một sắc vàng tươi như quả mơ chín.
Chỉ đến khi Gia Mộc nắm lấy tay cô, Tùng Tâm mới nhận ra anh đã đến.
Anh nhẹ nhàng cầm cọ, giúp cô tô lại những họa tiết ấy.
Tùng Tâm hỏi: “Hôm nay không cần đi học lái máy bay à?”
Gia Mộc đáp: “Không cần.”
Cô đưa anh chiếc bánh đậu đỏ.
Gia Mộc cắn một miếng.
Dù một tháng không gặp, hình ảnh của đối phương trong tâm trí vẫn rõ ràng, đặc biệt là khi cô gặp anh, theo bản năng cô lại là người bạn chơi cùng anh.
Gia Mộc hiểu rõ điều này, nên luôn yên tâm.
Tùng Tâm rửa tay, ăn mấy quả dâu tằm đen đỏ, cúi đầu ngắm nhìn ngón tay rồi quệt vào áo Gia Mộc.
Như thường lệ, anh hơi cau mày, cô khẽ bật cười.
Tùng Tâm nói: “Em muốn đi Nam Dương buôn gỗ.”
Gia Mộc biết mỗi khi Tùng Tâm tức giận, cô lại nghĩ ra những nghề nghiệp mới lạ. Edit: FB Frenalis
Anh dịu dàng khuyên nhủ: “Vậy anh phải tiết kiệm tiền, mua cho em một con tàu lớn.”
Tùng Tâm nói: “Em không muốn nhận đồ của anh.”
Gia Mộc cười: “Hồi nhỏ em không ưa anh, còn không cho anh đi ngang qua cửa nhà em, khăng khăng rằng con đường đó là nhà em xây.”
Tùng Tâm hỏi: “Làm gì có chuyện đó? Em chưa bao giờ không ưa anh cả.”
Gia Mộc cười phá lên.
Tùng Tâm tiếp lời: “Bác sĩ Đông y, phi công, cũng chỉ thuộc tầng lớp trung lưu. Giờ cứ dậm chân tại chỗ thế này, chẳng có ý nghĩa gì. Vẫn phải ra nước ngoài. Sau này anh làm nghiên cứu ở nước nào, em sẽ học ngôn ngữ nước đó. Chúng ta vẫn có thể tán gẫu với nhau.”
Gia Mộc nói: “Tùng Tâm bảo trư.”
Tùng Tâm nói: “Anh lại gọi em là heo…”
Từ nhỏ cô ghét môn toán, nên anh mới đặt cho cô biệt danh là bảo trư.
Anh biết cô hoàn toàn có thể học tốt, nhưng lại phản kháng, cho rằng tính toán nhiều cũng chẳng thể thấu hiểu lòng người, chỉ là tính toán vô ích mà thôi.
Gia Mộc nghe cô lảm nhảm, hiểu rằng tâm trạng cô đang trong trạng thái giằng co qua lại.
Anh hỏi: “Tối nay ăn đậu phụ xông khói với thịt ba chỉ?”
Tùng Tâm ừ một tiếng.
Anh lấy xuống miếng thịt treo khô, cắt mỏng trên thớt, hành tỏi cũng vừa trồng tươi, đậu phụ xông khói cũng là loại làm từ nước suối.
Tùng Tâm dùng thùng gỗ nhỏ để nấu cơm trong nồi lớn, củi cũng đủ đầy, nếu lửa không đủ mạnh, cô có thể thêm một ít nhựa thông, cơm nấu ra thơm phức không gì sánh bằng.
Trời dần tối, hai người ăn tối xong, đun nước nóng tắm rửa, rồi thoải mái ngồi trên sân dưới mái hiên, nhìn xuống những ánh đèn lấp lánh của các ngôi nhà.
Gia Mộc không thể sống lâu ở thành phố, vì khi chiều tà, anh giống như một loài động vật không tìm được đường về tổ, cảm thấy bơ vơ tột cùng.
Nhưng khi trở về núi, cảm giác ấy không còn nữa. Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, khi đến những đêm trăng sáng, anh sẽ dành thời gian để thư giãn, chìm đắm hoàn toàn vào sự bình yên sâu sắc.
Gia Mộc nhìn Tùng Tâm, cô lúc nào cũng như một người săn bắn, vì phải đi đường dài nên tự mình điều chỉnh, dù ghét cây cỏ cản trở, cô cũng không chịu dùng dao rựa chặt bỏ quá nhiều, luôn giữ lại tấm lòng chân thành giản dị.
Những cành cây vô tình làm xước cô, cô cũng chẳng để tâm nhiều.
Già Mộc nói: “Trong sách có một loại yêu quái ngây thơ đáng yêu, luôn bị mấy trò nhân gian làm cho chóng mặt không biết đường nào mà lần.”
Tùng Tâm hỏi: “Sách nào vậy?”
Anh nhìn cô một cái, đáp: “Liêu Trai, mấy thư sinh đều thích làm bạn với yêu quái.”
Cô bảo anh thần kinh, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không hề nói những lời ngốc nghếch ấy của anh là thích cô.
- --------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 30
Tùng Tâm nói không muốn xuống núi, Gia Mộc hiểu cô không muốn về nhà.
Có những năm tháng dài đằng đẵng, cô luôn đứng trước cửa nhà anh, giọng trong trẻo hỏi: “Gia Mộc có ở nhà không ạ?”
Nếu nhận được câu trả lời khẳng định, cô sẽ vui mừng hớn hở. Còn nếu là phủ định, cô sẽ nói: “Vậy con chờ một lát.”
Mà “một lát” của cô, thường rất dài, vì cô chẳng có bạn chơi nào khác.
Cô nghĩ, có lẽ như Huy Huy đi ăn trộm đồ cũng chỉ là một cách giết thời gian vì cô đơn.
Gia Mộc đôi lúc đoán được cô đang chờ mình, liền mang cho cô mấy quả dại chín mọng hoặc mấy con côn trùng xinh đẹp.
Không biết từ khi nào, hai người dần trở nên xa cách, anh có nhiều việc phải làm, thời gian không còn dành cho cô nữa.
Tùng Tâm đã nhầm tưởng rằng nếu hai người kết hôn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng cô hoàn toàn sai lầm. Cô chờ đợi một dòng cảm xúc ngược dòng thời gian, giống như mong cây tùng bị đốn ngã mọc lại, hay giếng cổ khô cạn lại tuôn trào nước.
Gia Mộc thực sự quý trọng Tùng Tâm, anh đã mang quần áo và sách vở chuyển lên núi. Con đường lên núi quanh co dốc đứng, nằm sát bên rừng trúc rậm rạp, thường xuyên bị gió làm đứt dây điện, mất điện.
Giống như hồi bé, anh dùng ống trúc cũ đựng sáp, dẫn ra một sợi tim giấy rồi thắp sáng căn nhà gỗ nhỏ.
Tùng Tâm nằm trên bàn nhìn ánh đèn, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ gỗ. Cô là một người không có nước mắt.
Gia Mộc tạo hình một chú thỏ bằng bóng tay in lên tường, khẽ chạm vào đầu cô. Tùng Tâm khẽ hừ một tiếng: “Anh thích học thế, sao không học thập phiên nhạc đi? Hát trong đám cưới đám ma, còn có thể kiếm thêm thu nhập.”
Trong thị trấn vẫn giữ được nét nhạc dân gian cổ, trong thập phiên nhạc có người thổi sáo, người kéo nhị, người gõ đàn tranh…
Gia Mộc cười nói: “Không học nữa, học đến đần rồi, đến cả đường về cũng quên mất.”
Anh ngồi dưới đèn, dùng tre đan một chiếc chuông nhỏ, quấn chỉ màu, xỏ thêm ngọc bích, rồi đưa cho Tùng Tâm, hỏi: “Cái này có bỏ vào hộp rương được không?”
Tùng Tâm cầm lấy món đồ nhỏ, nói: “Cái này cũng được đấy.”
Gia Mộc khẽ ôm Tùng Tâm, để cô tựa vào mình, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Cô nói: “Không biết là em lạc đường hay mất trí nhớ nữa, nơi nào cũng trở nên khác lạ.”
Gia Mộc nói: “Là người khác lạc đường, mất trí nhớ, còn em thì không.”
Cô hỏi: “Thật không?”
Anh đáp: “Thật mà.”
Cô là hòn đá trấn giữ của anh, nên gió không thể cuốn anh đến những nơi xa lạ được.