Ngày hôm nay, có hai trận chiến quan trọng đồng thời xảy ra ở bảng B và C. Keniichi của lsb đối chiến Akihito, fujinri miu đối chiến tohkasa rimi. Đây được coi là hai trận chiến được chờ đợi nhất của vòng bảng Nhật Bản.
- Sư phụ, người đến xem con chiến sao? Keniichi vui mừng hô hoán với kisame.
- Ân, và vì thế nếu ngươi đánh quá chán ta sẽ lại cho ngươi đi “ác ma đảo” thêm một lần nữa.
- Không, sự phụ con tuyệt đối sẽ dành chiến thắng. Keniichi như bị bức đến đường cùng như thế nói.
- Ai nha, tự tin là tốt thế nhưng quá tự tin sẽ chỉ làm ngươi trở nên ngu ngốc trong mắt người khác. Một người phụ nữ trẻ tiến tới và nói.
“Người này là ai?”. Như đọc được biểu tình trên mặt hai người như thế, người phụ nữ cười khúc khích.
- Hmmm, ngươi không cần biết ta là ai. Ồ, vị này hẳn là kisame của lsb đi? Bà ta quay sang và hỏi.
- Vậy bà hẳn là “nhất đao đoạn tình” masaki– thủ hộ giả của hoàng tộc chứ? Kisame không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Ai nha, không nghĩ đến còn có người nhớ đến tiểu nữ tử. masaki cười lớn tiếng hơn nữa.
- Bà đến đây làm gì?
- ồ hỏi điều đó có quá thừa không? Hôm nay đệ tử của ta có một cuộc chiến ở đây, ta xuất hiện ở đây không có gì lạ chứ.
Kisame trầm mặc, nhưng sau đó gắt giọng nói:
- Bà tốt nhất đừng làm gì kì lạ.
- Ồ thôi nào, nơi này có thần linh định ra qui tắc, ông đâu cần lo lắng như thế chứ? Masaki cười rên.
- Nếu bà đã có nhận thức như vậy, thế thì hãy ngồi chung một chỗ cùng xem trận chiến này được chứ? Hắc hắc với phụ nữ xinh đẹp tôi luôn hoan nghênh. Kisame cười dâm đãng
- A, cả với người không thể yêu như tôi sao? Masaki cười quyến rũ.
- Không quan hệ, không quan hệ. Bà vẫn có thể cảm thấy niềm vui nhục dục không phải sao?
- Cái đó ư, vậy phải xem ông có phải gu của tôi không nữa.
- Vậy bà không biết danh hiệu khác của tôi rồi.
- Ân, tôi thực sự rất tò mò đấy.
- Đó chính là “ngựa giống italia” nha
- Ahahaha ha…
…
- Các thí sinh đã sẵn sàng chưa?
- Tôi không có vấn đề.
- Tôi đã sẵn sàng.
- Tốt, vậy 3,2..1 trận đấu bắt đầu!
Sau tiếng tuyên bố của trọng tài, cả hai không hẹn mà cùng lui lại. Keniichi chọn một tư thế trong karate và bắt đầu phán đoán đối thủ của mình. Akihito sử dụng một thanh trường đao truyền thống của Nhật Bản và cũng giống như keniichi đang đánh giá ngược lại cậu. “Lai?”, cậu nhớ lại bài học với rito. “điều quan trọng nhất khi đấu với một người sử dụng vũ khí là cần phải biết thời điểm họ ra chiêu, cách nhận biết thì có rất nhiều. Khi đứng đối diện với kẻ địch, hãy chú ý những chi tiết nhỏ trên cơ thể họ, vị trí ngón chân cái, đồng tử mắt, sự căng cơ bắp, hơi thở… bất kì một biến hóa nào đều có thể là dấu hiệu họ chuẩn bị tấn công. Nhưng hãy cẩn thận, đó có thể là bẫy của kẻ địch. Ngươi chỉ có khoảng 0.001s để nhận biết chính xác trước khi họ ra đòn, điều mấu chốt để có thể lợi dụng đúng ở đây 0.001s này là “tâm nhãn”…”. Ngay lúc keniichi cảm nhận được một luồng khí mát lạnh tập trung vào cổ cậu, “tới rồi” nghĩ thầm trong lòng cậu lập tức cậu hơi cúi xuống , lưỡi đao lướt qua đầu cậu xén đi vài lọn tóc. “xoẹt”, keniichi quyết định phản công nhưng đối phương thu đao rất nhanh, cậu không thể áp sát. Sau đó keniichi chỉ có thể bị động phòng thủ. “Chết tiệt, tầm tấn công của đao quá dài, tuy mình có thể bắt được nó với tâm nhãn nhưng thế này là quá bị động rồi”. “Trong trường hợp không thể tấn công đối phương và chỉ có thể bị động phòng thủ, hãy tấn công vũ khí của họ. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi môt chiêu đối phó với các vũ khí dạng đao kiếm. Tên của nó là “chấn””. Keniichi nhớ lại những gì mình được dạy, lập tức cậu biến đổi tư thế của mình, nhìn thấy hành động này Akihito hơi nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi phương thức tấn công. “xoẹt” lưỡi đao lướt tới,”ngay lúc này!” keniichi ngay lập tức cho ra phản ứng, cậu dùng nắm đấm của mình hướng về sống đao đánh tới, “choang” cây đao vang lên một tiếng rền chói tai, thời điểm đó Akihito chỉ cảm thấy một cơn chấn động từ thân đao truyền tới và không tự chủ được tê liệt tại chỗ. “cái?”, một nắm đấm ngay lực tức trở nên to lớn trước mặt akihito. “Không tránh được!”, Ầm, đáng tiếc nắm đấm không trúng đích, trong thời điểm đó Akihito đã cưỡng chế cơ thể di chuyển, dùng trong tay vỏ đao đem nắm đấm chắn lại. Một đòn này keniichi đã vận dụng “thế”khóa chặt tất cả cảm giác của Akihito. Mặc dù bị cản nhưng keniichi cũng không ngoài ý muốn, lợi dụng cơ hội áp sát cậu triển khai thế tấn công cuồng phong bạo vũ của mình. Rầm! Akihito bị đánh bay vào một góc khán đài, đã có máu chảy ra khóe miệng.
- Không hổ là đệ tử của lsb. Rất mạnh.
- Ngươi cũng không kém.
Tán thưởng nhau xong, Akihito hít sâu một hơi. “Vèo”, lần này hắn chủ động di chuyển. Một người sử dụng “lai” chân chính đều sẽ không chỉ đứng yên chờ đối phương tới và tấn công. Chạy, xoay người, chém, kết hợp được những yếu tố đó mới là một người sử dụng lai chân chính. Akihito liên tục thực hiện các thao tác này, thậm chí là xoay người trên không chém hay đâm, những động tác không thuộc về “lai”. Có thể thấy hắn là một đao khách chuyên nghiệp và có kĩ năng phong phú. Keniichi chỉ có thể chật vật né tránh, dùng chấn để phản kích vài lần, nhưng thể lực của Akihito cũng giảm xuống nhanh chóng. “Kĩ năng lên cấp của “chấn” có thể sử dụng tước vũ khí của đối phương. Trên một món vũ khí luôn có những nơi an toàn mà ta có thể chạm vào được kể cả khi nó đang di chuyển với tốc độ nhanh.” Lời của rito văng vẳng bên tai cậu. Mũi kiếm của Akihito lao tới, một đòn đâm thẳng. keniichi cũng không lựa chọn tránh né, hai bàn tay cậu mở ra 5 ngón tay khép lại cùng lúc và tại một chỗ đánh vào thân đao. Thanh đao vang lên vột tiếng như kim loại chà vào nhau sau đó văng sang một bên và bàn tay cậu bê bết máu, cậu cũng không để ý tới chỉ lao lên và tung một quyền về ngực Akihito, trong miệng cậu lẩm bẩm:”người thua rồi”, “phải không?” Akihito cười dữ tợn. Đúng lúc đó keniichi cảm thấy một hàn mang đến từ phía sau, cậu ngay lập tức né qua một bên. Đòn tấn công bất ngờ từ phía sau không những đánh mất quyền chủ động tấn công của cậu mà còn khiến cậu bị một vết thương trên lưng.
- Không thể nào? Ngươi có thể điều khiển khí? Ngươi là võ thần? Không đúng. Keniichi nhíu chặt mày và tập trung nhìn về cây đao.
- Hắc ngươi đúng rồi, tên của nó là ma đao “cổ long”.
…
- Không nghĩ tới bà sẽ giao thanh đao này cho hắn. Kisame trầm giọng nói.
- Ha ha, cái đó cũng không trái ới quy định mà phải không? Masaki cười lạnh.
- Bà có biết hậu quả đó là gì không?
- Hắc hắc, không điều khiển được là vấn đề của nó, nếu chỉ một thanh đao còn không điều khiển được, còn mong đợi gì trở thành “thiên hoàng” đây?
Trận đấu vẫn tiếp diễn rất gay cấn nhưng đã nghiêng về một bên hoàng tử Akihito.
Tại chiến trường bên kia khán giả đang nổi điên vì màn chiến đấu sexy của hai cô gái. Quần áo của cả hai đã nát bấy, loáng thoáng có thể thấy được một chút điểm mù như ẩn như hiện.
- Ha ha ha… Miu thở dốc, có thể thấy là cô đã rất mệt.
- Ha ha ha… tình huống của rimi cũng không hơn gì cô.
- Chúng ta hãy giải quyết trong hiệp cuối cùng này.
- Tốt!
- Động tĩnh nhất thể.
- Chiêu thức giống thủ lĩnh hoàng hôn sao. Tốt thôi. Miu nhắm mắt lại và cô gắng cảm giác dòng chảy của rimi. Khi cô cảm nhận được nó, cô mỉm cười.
- Xem ra cô cũng chưa thực sự nắm giữ chiêu này.
- Như thế cũng đã đủ để đánh bại cô.
- Rất đáng tiếc phải nói với cô rằng, kĩ năng của tôi chính là khắc tinh của nó.
…
- Không thể nào! Đó là cái gì? Rimi kiệt sức tựa người vào góc lôi đài.
- Khi tôi cảm nhận được dòng chảy năng lượng của cô, chiến thắng lúc đó đã được chú định. Cô không thể kiểm soát nguồn sức mạnh này, tôi chỉ làm cho nó thêm một chút hỗn loạn và cô đã tự thua.
- A, chết tiệt thật. Bịch! Rimi ngã xuống.
- Vâng, như vậy tôi tuyên bố người chiến thắng của bảng C:”furijin miu!”
Quay trở lại trận chiến của keniichi.
- Đứa trẻ đó là thứ gì vậy? Sức mạnh đó đã vượt qua giới hạn cao nhất của nó. Masaki trầm giọng hỏi.
- Ha ha, cuối cùng cũng thức tỉnh sao, “mạt duệ của thần”. Kisame cũng không ẩn dấu nữa, bởi vì bằng video từ trận chiến này các tổ chức khác sẽ nhận ra được điều đó.
- Không nghĩ tới các ngươi lại có thể tìm ra thứ như vậy. Masaki thở dài.
- Vậy các ngươi muốn dùng nó để mở ra “cánh cổng”?
Kisame gật gù.
- Như vậy chỉ sợ các ngươi đã đi trước hai kẻ kia một bước.
- Không, tôi dám chắc họ đã tìm ra được chìa khóa thay thế.
- Không thể nào.
- Không có gì là không thể nào, một thời đại mới sẽ bắt đầu vào niên đại này. Thời đại mà có con người trở thành “thần”. Kisame cũng không thể dấu nổi hưng phấn trong lòng.
- Trở thành thần? Ông đùa sao? Bất quá là trở lại thượng giới mà thôi. Masaki phản bác.
- Được rồi, là tôi đã quá kích động đi. Bà có một đứa trẻ không tệ, lại có thể điều khiển được “ma đao cổ long”, đáng tiếc gặp phải keinichii.
- Hừ. Masaki bất mãn.
….
- Xem ra rito sẽ thành công mà không cần nhờ đến thánh thủy. Và keiniichi đã thức tỉnh huyết mạch của mình. Saotome vui sướng nói.
- Ta đã nghĩ cho hai đứa an bài một trận chiến mới có thể kích phát keniichi, không nghĩ đến nó lại có thể bộc phát sơm như thế.
- Ngài đã tìm ra nó là hậu duệ của vị thần nào chưa?
Đại trưởng lão lắc lắc đầu:
- Huyết mạch quá yếu, ngoại trừ có thể khiến nó bộc phát ra sức mạnh to lớn thì không còn đặc thù gì khác.
Saotome gật gù:
- Không sao, kể cả còn yếu ớt nhưng đủ để mở ra cánh cổng rồi. Đáng tiếc không thể có được “nhân loại hoàn mỹ”.
- Mọi sự không thể cưỡng cầu. Không phải manmake đã mang một đứa trẻ khác về sao. Hãy cứ để “nhân loại hoàn mỹ” cho usa, bọn họ sẽ chỉ thành toàn cho chúng ta thôi.
- Một nhân loại có tình cảm là khó điều khiển nhất. Đại trưởng lão cười âm hiểm. Người Mỹ có vẻ vẫn chưa hiểu được điều này. Liên hệ với Hoa Đà, cho nó một viên “cửu chuyển hoàn tâm đan”, nhanh chóng thúc đẩy kế hoạch.
- Vâng.
- Đã tìm hiểu được thông tin về chìa khóa của “diệt thần” và “huyết ma thủ” chưa?
- “Diệt thần” thì chưa, nhưng “huyết ma thủ” chìa khóa là một khí linh mới ra đời.
- Vậy đó là lí do bọn chúng và “khí tông” hợp tác?
- Hẳn là vậy.
- Hmmm, mọi thứ vẫn đang còn trong tầm kiểm soát, hơn nữa tình hình diễn biến có lợi cho chúng ta
….
Một tháng sau…
- Master! Người tỉnh rồi. Lilith vui sướng hét lên.
- Ân… Rito khó khăn mở đôi mắt.
- Master, hôm nay người nhất định phải “ăn” em đi! Zoroa nóng nảy nói.
- Ta đang ở đâu? Rito mệt mỏi hỏi.
- Chủ nhân vẫn còn ở Lương Sơn Bạc. Chủ nhân đã ngủ suốt một tháng rồi.
- Ưm.. đỡ ta dậy nào.
- Vâng. Hai con ma mỗi đứa một bên tranh thủ nâng rito dậy.
- Cảm giác sống sót sau tai nạn thật tốt. Cám ơn hai cô. Rito ôm hai con ma và nói.
Hai con ma ôm lấy rito và cố gắng hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
- Shigure thế nào rồi?
- Hừ chủ nhân chỉ nghĩ đến ả loài người đó. Lilith bất mãn.
- Không cho phép người nghĩ đến ả. Zoroa đạo.
- Được rồi, làm ơn nào.
- Vậy người phải bóp ngực em trước đã.
- Không, bóp ngực em được rồi.
- A, ân, thật sự?… Hai con ma rên rỉ.
…
Rito đang đi dạo trong sân của mình. Cậu vẫn còn mặc áo bệnh nhân. Miu đang đi cùng cậu.
- Ca ca…
- Ân?
- Ngươi trông thật gầy… Miu thương xót nói.
- À, sẽ rất nhanh mập trở lại bằng thức ăn của ngươi không hải sao? Rito xoa đầu cô và nói.
- À à được rồi, không cần làm nhiều thứ như thế. Rito cảm thấy hơi xấu hổ.
- Không không, ca ca nhất định phải ăn hết… nếu không… nếu không sẽ rất đói. Miu nước mắt lưng tròng nhắc nhở.
- Ah uhm, ta sẽ cố gắng…
…
- Ngài gọi tôi sao đại trưởng lão?
- Uh. “goh” tại nhật chúng ta đã dành chiến thắng, ngươi biết chứ?
- Vâng, Miu đã nói cho con. Rito gật gù.
- Ngươi có giận không khi ta không để thánh thủy cho ngươi?
- Ngài nói đùa gì vậy trưởng lão. Đó là thành quả keniichi bọn họ cực khổ đoạt được. Không có lí do gì ta phải đố kị vì điều đó. Rito nói. Đại trưởng lão cũng gật gù thưởng thức.
- Ngươi thật giống yamato như thế. Trưởng lão mỉm cười. Shigure sau khi xuất quan đánh một trận cuối cùng đã đến thăm ngươi một lần, sau đó con bé lại tiếp tục bế quan trùng kích võ thần.
- Ân. Rito cũng không kinh ngạc.
- Trong trận chiến cuối cùng có lẽ sẽ có khoảng 10 vị võ thần xuất hiện.
- Không đáng kể. Rito tràn ngập tự tin. Trưởng lão cũng không phủ nhận
- Ta biết, nhưng ta muốn ngươi trong thời điểm tiến vào thánh địa, hãy bảo vệ keiniichi đến một nơi.
- Chuyện đó ta làm được.
- Hơn nữa hãy chú ý tình huống của hai người… Trưởng lão lấy ra hai tấm ảnh, bên trong là “nhân loại hoàn mĩ” và cậu bạn trai của cô.
- Tiếp theo hãy ngăn cản “sát thần” và “huyết ma thủ”.
- Cuối cùng, hãy giành lấy quyền khống chế “thánh địa”.
Rito yên lặng lắng nghe, cuối cùng cậu tiếp thu nhiệm vụ và rời đi.
- Chủ nhân, nếu theo như lời hayato, có lẽ ở thánh địa có thứ có thể phục hồi một chút sức mạnh của chúng ta. Zoroa nói.
- Ý các cô nói là linh điền?
- Vâng, theo như trưởng lão nói nơi đó có “hắc ám quả thực”, thứ đó là nguyên liệu cần thiết để cấu trúc cơ thể sinh vật bóng tối như em. Lilith trả lời.
- Và ma trì có thể làm mũ phù thủy của em phục hồi lại một chút công năng của nó. Zoroa tiếp.
- Hmmm nếu quả thực như thế, chúng ta nhất định phải giành quyền khống chế thánh địa rồi.
“Trước đó, ta phải rèn thanh kiếm của mình”. Rito suy nghĩ