Du Hành Giả

Chương 16: Phục vụ và quyến rũ



- Này, tại sao cô theo tôi trở về đây?

- Bởi vì thiếu chủ đã chính thức trở thành người kế nhiệm, nên tiểu nữ cần đi theo hầu hạ ngài. Nanami nói.

- Này ta bảo, cô cũng không cần thiết phải chăm sóc tôi kĩ như thế, quần áo tôi có thể tự mặc, nấu ăn cũng có thể tự làm, đồ đạc trong phòng tôi cũng có thể tự dọn dẹp. Nếu cô muốn làm gì thì hãy làm đi. Dạo chơi ở đâu đó, giải trí, đây là lần đầu cô đến nơi này phải không? Có muốn ta dẫn cô đi đâu chơi không?

- Không thưa ngài, tiểu nữ không có thời gian cho những chuyện như thế. Cô nói, lời nói vẫn mang theo ngữ khí không nhanh không chậm như thế.

- Được rồi, vậy hãy đi ra ngoài đi và đừng bám theo tôi. Rito cau mày bảo.



Mười phút sau

Vẫn đi theo…

Hai mươi phút sau

Vẫn đi theo…

Một giờ sau

Vẫn đi theo…

- A, không phải ta bảo cô đừng bám theo ta nữa sao? Rito bực bội gắt.

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh, không phải cô được dạy nghe theo tôi sao?

- Vâng… Cô nói nhưng trong lời nói đã có chút dao động.



- Chuyện gì vậy? shigure đang xoa bóp cho rito và hỏi.

- Chỉ là có một cô gái xuất hiện, hẳn là người từ bạch kiếm tông đến tự xưng là hầu gái và bám theo anh suốt mấy ngày nay. May mắn đã đuổi được cô ta đi.

Rito thở dài, thực ra cậu không ghét có một cô hầu gái, thẳng thắn mà nói là có chút hưng phấn. Nhưng cậu đã có shigure, thậm chí sau này sẽ là Lilith và zoroa. Tuy shigure bật đèn xanh cho cậu, nhưng sinh sống ở thời hiện đại này cậu vẫn cảm thấy có lỗi với cô.

- Ồ, em biết cô ấy.

- A? Em biết?

- Ân, đệ nhất thiên tài suốt một trăm năm qua của hậu viện. Rất xinh đẹp, có thể nói là hoàn hảo. Anh không thích cô ấy sao? Shigure mỉm cười.

- Không phải, chỉ là…

- Em không để ý. Shigure ôm lấy tấm lưng trần của cậu.

- Cô ấy rất đáng thương. Shigure đạo.

- Nghĩa là sao?

- Gia đình cô ấy bị người sát hại, sau đó thì bị bắt cóc, lúc năm tuổi thì được chúng ta mua lại. Phát hiện cô ấy rất có thiên phú trong kiếm thuật, cô ấy đã được lựa chọn và dạy dỗ để phục vụ cho anh từ khi ấy.

- Phục vụ anh là lẽ sống duy nhất mà cô ấy biết, bất kể anh là người như thế nào. Thiên tài cũng tốt, phế vật cũng được, chỉ cần anh là thiếu chủ của bạch kiếm tông, cô ấy sẽ phục vụ anh. Đừng coi thường phương pháp dạy dỗ của một tông phái võ thuật lâu năm. Thôi miên, quán chú, bức ép, dụ lợi… Nếu như anh thả cô ấy đi bây giờ, cô ấy cũng không biết phải đi đâu, làm gì.

- Như vậy… Rito hoảng sợ.

- Hẳn là cô ấy vẫn đợi ở bên ngoài đi. Shigure nhìn ra phía ngoài và nói.

- Chết tiệt thật! Rito cắn răng và đi ra. Tiến vào hợp nhất cảnh, cậu rất nhanh tìm thấy cô đang đứng núp đâu đó bên ngoài lương sơn bạc. Nhìn thấy cậu đi tới, lần đầu tiên trên mặc cô xuất hiện vẻ hoảng hốt. Nhìn thấy cô như vậy, rito cũng mềm lòng. Thật là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân nha.

- Được rồi, tôi muốn tắm rồi, cô đi đun nước cho tôi. Rito thở dài.

- Vâng. Trong lời nói lành lạnh đã mang theo một tia vui vẻ.



Rito đang nằm trong bồn tắm, nước ấm vừa phải, hẳn là đây là một kĩ năng của hầu gái. Rito đang lâm vào trầm tư. Siêu việt nhân, võ thần liệu họ có cần thiết trong cái thế giới này không? Vai trò của họ là gì? Chẳng lẽ chỉ là gây nên chiến tranh, chìm đắm trong sức mạnh và hưởng thụ quyền lợi từ phàm nhân mang đến? Lần đầu tiên cậu bắt đầu cảm thấy nghi ngờ vì lí do theo đuổi sức mạnh của mình. Cậu luyện tập kiếm thuật chỉ vì ông, Lilith và zoroa bảo cậu nên làm như thế. Thế nhưng sức mạnh của cậu có mang đến điều tốt đẹp cho thế giới này hay không? Nanami là một ví dụ, cho dù cậu không có ý định ép ai đi theo mình, nhưng chỉ cần cậu tồn tại, người khác sẽ sợ hãi sức mạnh của cậu. Họ sẽ cố làm vui lòng cậu, khiến cậu cảm thấy thoải mái. Đi cùng với đó, sẽ có người vì cậu mà đau khổ, sẽ có người vì cậu mất đi tất cả. Cho dù cậu gắn cái mác chính nghĩa lên đó, nhưng nhất định sẽ có người vì cậu mà bi ai. Nếu như ý nghĩa của một võ thần chỉ như thế, vậy cậu sẽ tiêu diệt hết võ thần trên cái thế giới này. Hoặc cậu phải tạo ra một luật lệ, bất kể là ai, chỉ cần ngươi có được quyền lợi ngươi cũng phải có trách nhiệm tương xứng, giá trị của ngươi không nằm ở ngươi mạnh bao nhiêu, mà là ngươi đóng góp những gì. Bất tri bất giác, rito đã có một suy nghĩ về cải tạo thế giới.

Trong lúc đó… cánh cửa nhà tắm mở ra. Một bàn chân trắng có chút run rẩy nhưng ngay lập tức bình thường trở lại đi vào nhà tắm. Rito ngay lập tức phát hiện ra. Nanami trong trang phục hầu gái bước vào bên trong, cô cầm theo khăn tắm.

- Này này, tại sao cô lại đi vào đây?

Rito hét lớn và che đi “hung khí” của mình. Cậu có chút loạn, một cô gái xinh đẹp phục vụ cậu trong nhà tắm, ý nghĩ thì mĩ hảo nhưng đây là Lương Sơn Bạc a! Ở đây tồn tại một đám gọi là “võ thần”, không có một ai có thể tránh né được cảm nhận của họ. Đặc biệt là có một lão già được coi là một trong ba vị tông sư trên thế giới, chính là người mạnh nhất thế giới danh xứng với thực! Cậu thề, họ hẳn đã biết việc này rồi. Đáng lẽ cậu cũng phải nhanh cảm ứng được có người đến, nhưng cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ và thư giãn với nước nóng nên đến khi cô chạm vào cánh cửa cậu mới phát hiện ra. “Thôi xong rồi”. Không để ý đến vẻ mặt cay đắng của rito, nanami bước vào và nói:

- Thiếu chủ, xin hãy để nô tì hầu hạ ngài!

- Khoan khoan khoan! Không được, cô đang nghĩ gì thế? Rito giận tím mặt.

- Đây là trách nhiệm của tiểu tì, cho dù không được ngài nhắc nhở, tiểu tì cũng phải thực hiện. Nanami mang theo một ngữ khí lành lạnh đặc trưng của mình giải thích.

- Được rồi, ta biết rồi. Cô có thể loại bỏ việc này trong danh sách “trách nhiệm” của mình! Rito hét lớn.



- Vâng. Nanami cũng không nói nhiều, cúi chào cậu và xoay người rời đi. Nhưng trên mặt cô có chút dao động, hiển nhiên là cảm thấy bị tổn thương.

Vẫn là câu nói cũ, anh hùng không vượt qua được ải mỹ nhân. Rito vừa mềm lòng, vừa cảm thấy có chút kích thích. Cậu thở dài:

- Được rồi, cô có thể ở lại và phục vụ ta.

- Vâng. Chỉ đơn giản một chữ nhưng ẩn hàm niềm vui của cô. Rito cầm lấy khăn tắm che lại “súng” và ngồi ra bên ngoài. Nanami từ phía sau lau lưng cho cậu. “Thoải mái thật” rito thầm nghĩ.

- Này, cô có bao giờ nghĩ về gia đình của mình? Rito hỏi.

- Tiểu nữ đã không còn kí ức về nơi đó nữa rồi.

- Vậy sao? “Hẳn là năng lực đào tạo của hậu viện đi”.

- Cô có muốn có một gia đình không? Rito có thể cảm thấy phía sau nanami có hơi sai lầm.

- Tiểu nữ…

- Không muốn trả lời thì không cần trả lời. “Vì cậu đã nhận được đáp án”.

- Phục vụ đến đây thôi, phần còn lại ta sẽ tự giải quyết.

- Vâng



Rito đang ngồi ở hiên nhà, ánh trăng có hơi mờ ảo. Shigure đang quỳ phía sau lưng cậu và cậu cũng cảm nhận được nanami ở phòng kế bên đang chờ đợi mệnh lệnh của cậu.

- Ta nghĩ…uống chút rượu vậy. Hơi hơi híp mắt rito nói.

- Vâng. Cả hai cô gái đồng thời trả lời.



- Ha ha tiểu tử, ta nhớ đây là lần thứ hai ngươi uống rượu hả? Sasaki cười.

- Ân, về sau có lẽ sẽ tiếp tục uống, sư phụ cứ chỉ giáo. Rito rót rượu vào hai bát và nói.

- Nhìn sư phụ vui vẻ như vậy hẳn là đã thành công đi.

- Cũng không hẳn. Sasaki không buồn không vui nói. Nhưng lần này ta phát hiện cô ấy có con của ta. Giờ thì sasaki cười toe toét.

- A, chúc mừng ngài. Cậu đưa chén rượu ra đụng vào bát sasaki.

- Như vậy thành công hẳn là không xa đi? Ngài có định để đứa trẻ tập võ?

- Tất nhiên. Sasaki cười hắc hắc. Nó thậm chí sẽ vượt qua ngươi!

- Ồ? Xem ra ngài rất tin tưởng đi.

- Hì hì, ta chỉ đùa thôi. Nhưng con trai ta tuyệt đối không là kẻ yếu.

- Uhm.

- Uy uy, hai người uống rượu mà không mời ta sao? Kisame từ phía ngoài đi tới.

- Đâu dám, nếu sư phụ có nhã hứng không ai ngăn cản ngài.

- Tiểu tử học lễ phép từ khi nào thế? Ta biết ngươi vẫn sau lưng gọi chúng ta là lão già. Kisame cười lạnh.

- Ách, cái đó… Nanami đã mang thêm chén lên và lui ra sau.



- Đôi lúc ta thật ghen tị với ngươi, nhóc con. Lại được một cô gái xinh đẹp như thế hầu hạ. Kisame tiếc rẻ nói. Thế nào, cảm giác được phục vụ tốt chứ?

- À thì… cũng không tệ lắm. Cậu cũng không che giấu.

- Ta nói, các ngươi một lũ đều là ăn trong bát nhìn trong nồi. Đã có shigure và ngươi thì thậm chí là có con gái. Sasaki bất mãn nói. Cứ như đại trưởng lão như thế một đời thờ vợ, hắc hắc.

- Xì, chẳng qua là sư phụ sợ vợ mà thôi. Cứ thử đi ăn vụng xem ngài có còn gặp được nàng không? Rito khinh thường đáp.

- Ngươi… Sasaki nhất thời nghẹn họng.



- Đúng đúng, vợ là để yêu không phải để sợ. Kisame gật gù.

- Ngươi cũng dám có tư cách nói thế? Chẳng phải vợ ngươi bỏ ngươi mà đi sao? Sasaki tức giận và lỡ mồm chạm vào nỗi đau của kisame.

- Ta….

- Này này, tại sao trước giờ ta mới biết mấy chuyện này? Các người là võ thần mà không phải sao? Như thế nào cả lũ đều ngớ ngẩn khi đối xử với gia đình như thế? Rito hơi hơi say rồi và bắt đầu nói bạo.

- Ngươi thì biết gì, mấy chuyện này võ thần cũng vô dụng. Coi như là tông sư cũng như thế. Sasaki hét lên.

- Đúng đúng…



- Ai, có vợ thật là khổ, ta khuyên ngươi từ từ hãy cưới nhóc… Kisame rên rỉ.

- Ngươi sai, nếu như vợ ta trở về ta tuyệt đối sẽ…ợ!

- Ta cũng vậy tuyệt đối sẽ không phụ shigu…ẹ..ọe

- Ọe…

….

- Haizzz. Shigure đau đầu nhìn một mớ hổ lốn chỗ này.

- Được rồi nanami, cô hãy đem hai vị sư phụ vào phòng…

- Tiểu nữ sẽ chăm sóc thiếu chủ, ngài có thể an tâm nghỉ ngơi đại nhân.

- Nghe ta và…

- Tiểu nữ sẽ chăm sóc thiếu chủ. Nanami lời nói không có đường lui.

- Ngươi! Shigure tức giận.

- Tiểu nữ là nô tì của thiếu chủ, nanami hơi hơi nhấn mạnh, đây là trách nhiệm của tiểu nữ. Một lần nữa xin mời đại nhân trở về phòng. Nanami lạnh giọng tiếp lời.

- Tốt tốt, ta hôm nay nhất định sẽ….

Và cuộc sống của Rito lại có thêm một cặp đôi trời sinh đối lập. Thế nhưng cu cậu cũng không thèm để ý những này.



- Lilith, cô nói xem ý nghĩa của sức mạnh là gì?

- Dĩ nhiên là để làm điều mình muốn rồi chủ nhân. Lilith có chút không hiểu trả lời cậu.

- Cô cũng như thế sao zoroa?

- Tất nhiên rồi master của em.

- Vậy điều các cô muốn là gì?

- Ở bên cạnh chủ nhân.

- Có ích cho chủ nhân.

- Ngoài đó ra?

- Hmmm, hiển nhiên là ta có thể đập chết những kẻ ngứa mắt, uống máu những kẻ có mùi vị tốt, đi du lịch khắp nơi, ân tạm thời nghĩ ra thế đã.

- Còn cô zoroa?

- Tri thức, em muốn thật nhiều tri thức và ừ thì đồ ăn ngon này, chơi vui này…

- Uhm.

- Sao chủ nhân lại hỏi điều đó? Zoroa ngây ngốc hỏi.

- Không có gì, chỉ là ta không hiểu mình theo đuổi sức mạnh vì cái gì.

- Master… Lilith vòng tay qua đầu cậu và thì thầm. Em biết người nghĩ gì… cô nhìn vào đôi mắt của cậu. Nhưng chính nghĩa chỉ có thể đến từ người có sức mạnh. Cô kề sát vào mặt cậu và nói. Chính nghĩa từ những kẻ yếu chỉ là sự sáo rỗng và đố kị. Lilith bỗng trở nên thần bí. Sức mạnh không cho ta tất cả nhưng không có sức mạnh chúng ta không là gì cả… Đôi mắt Lilith chợt trở nên đỏ thẫm và thâm thúy. Nhưng… hãy giữ vững trái tim chính nghĩa của ngài… Bởi vì đó là điều em yêu ở master. Cô hôn lên môi của cậu và thậm chí còn đưa lưỡi vào bên trong, tay cô đặt lên phần dưới của cậu.

- A..ân..

- Này cô làm gì thế hả? Bỏ chủ nhân ra! Zoroa ủy khuất hét. Nhưng rito không kiềm chế được, cậu ôm ngược lại Lilith và đẩy cô xuống giường. Cậu hôn lên cổ cô, vò mạnh ngực cô qua chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng hai dây.

- Đúng đúng thế chủ nhân, mạnh mẽ chà đạp em đi. Hai răng nanh của Lilith dài dài ra, biểu hiện rằng cô thực sự hưng phấn

- Không không được! zoroa quyết định sử dụng bạo lực để tách hai người ra nhưng có vẻ rito thực sự đã đắm chìm vào dục vọng.

- Chết tiệt, cô lại sử dụng thuật thôi miên, ả điếm này! Zoroa thực hiên một phép thuật thanh tỉnh lên rito. Cậu lập tức tỉnh lại.

- Lilith, hôm nay ta liều chết với cô! Zoroa cầm đũa phép và lao lên.

- Thật đáng tiếc. Lilith thở dài. Xem ra không giải quyết cô thì cô sẽ tiếp tục ngăn trở tình yêu của ta! Lilith cũng nhào lên và hai con ma đánh thành một đoàn.

Hôm nay rito mới chợt nhớ ra rằng, Lilith là một con ma cà rồng, sinh vật huyền bí mạnh mẽ đầy quyến rũ và giỏi thao túng nhân tâm. Bị Lilith quyến rũ, mặc dù đã được zoroa thanh tẩy nhưng cậu thực sự cảm thấy nóng. ĐIều đó thúc đẩy cậu đi tìm shigure và phát tiết lên người cô. Lại là một đêm không ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.