Trí nhớ có hiềm nghi bị thay đổi, dấu vết bị xóa, và cả cách phản ứng của bạn cùng lớp. Sau khi dạo quanh một vòng, Rito cũng không phải không thu hoạch được gì. Ít nhất cậu khẳng định được tất cả bọn họ đã “quên” mà không phải giấu diếm hay làm bộ.
Nhưng ai? Ai lại có năng lực thao túng ký ức con người như thế?
Cậu chưa bao giờ nghe về một công nghệ hay một người nào có năng lực khủng khiếp như vậy.
Họ làm thế vì mục đích gì? Cô gái ấy là ai? Đây có phải là một âm mưu? Mục đích tốt hay xấu?
Rito cảm thấy sợ hãi. Cậu chưa từng sợ hãi như vậy qua. Nếu như tất cả đều là giả tạo? Thậm chí ngay cả những suy nghĩ hiện tại của cậu cũng chỉ là bị ai đó thao túng? Và cả ký ức của cậu đều chỉ là một cuộn phim có thể tùy ý thay đổi dữ liệu trong đó?
Cậu cần phải tìm lại một điểm xuất phát. Một điểm mà cậu có thể tin tưởng đó là thật. Phải có ai đó hay thứ gì đó mà cậu chắc rằng nó là chân nhất, giống như ngọn tháp hải đăng giữa biển khơi.
Yuuko.
Rito ngay lập tức nghĩ đến nàng. Cô là người duy nhất từ bắt đầu chưa bao giờ đi lệch khỏi logic của cậu. Có thể ở cô ấy có một cái gì đó hay một khả năng nào đó khiến thứ-đang-khuấy-đảo-cậu không thể hay ít nhất là không muốn chạm vào.
Rito ngay lập tức tìm Yuuko.
Nhà của nàng không khó tìm, chỉ cần có chút quan hệ với tầng lớp thượng lưu là có thể biết được. Ngay khi có được địa chỉ nhà cô thông qua Yuusuke, thậm chí Rito còn được biết rằng nơi Yuuko thường ở chẳng phải địa chỉ trong sổ hộ khẩu, cậu lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến. Cậu đã không thể chờ đợi để giải đáp những nghi vấn ngày càng nhiều cùng với nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy mình. Kẻ địch không biết luôn là đáng sợ nhất, hơn nữa Rito có cảm giác rằng nhất cử nhất động của mình đều nằm trong một bàn tay khổng lồ.
Cậu ép tinh thần mình căng hết mức có thể, chú ý tới bất kỳ dấu hiệu nào để đảm bảo rằng mình vẫn là chính mình.
Cậu như một người chết đuối cố gắng bám lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Yuuko! Yuuko! Chạy băng băng trên đường phố với động lực to lớn, Rito thậm chí đã vượt qua giới hạn của cơ thể. Đây là tốc độ chỉ có người đã đạp một chân vào cánh cửa võ thần mới có thể đạt được. Tinh thần tập trung cao độ giúp cậu điều khiển cơ thể biến hóa linh hoạt mà không phải vì di chuyển quá nhanh để rồi đâm sầm vào cột điện nào đó. Vèo! Những người đi đường đã không thể cảm thấy sự tồn tại của cậu, họ đơn giản cho rằng có một cơn gió vừa thổi qua, hiển nhiên vận tốc này người ta có thể dễ dàng đạt được bằng các loại phương tiện, nhưng khi di chuyển bằng đôi chân của chính mình sẽ có một cảm giác hoàn toàn khác. Hơn hết các loại kỹ thuật điều khiển hơi thở, ẩn nấp ánh mắt, vượt người bằng những bộ pháp phức tạp thì không phải là những đồ vật vô tri nhân tạo có thể so sánh được.
Rốt cục, sau khi chạy hết tốc lực khoảng mười lăm phút đồng hồ, cậu đã đến vị trí xác định trên bản đồ. Nơi mà Yuuko ở là một căn biệt thự cỡ trung nằm trong khu vực có an ninh cao, được thiết kế theo kiểu truyền thống đúng với tính cách ưa sự giản dị mà độc đáo của cô. Rito cảm giác được có vài người bảo vệ ở bên ngoài, cậu hơi lưỡng lự giữa đột nhập và lịch sự thông báo.
- “Reng!!!”
Tiếng chuông vang lên dồn dập, một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra. Ông mặc com lê, thắt nơ cẩn thận, một bộ ria mép được tỉa tăm tới từng sợi, mái tóc cũng được vuốt keo rất chuẩn mực. Trông như một quý ông lịch lãm đi ra từ những trang sách về câu chuyện quý tộc thời xưa.
- “Xin chào, tôi là quản gia của gia tộc Otsuki, ngài hẳn là Yamato Yuusuke?”
Rito cảm thấy kinh ngạc vì được biến đến. Dường như đoán được suy nghĩ của hắn, ông ta cười mỉm, dang một cánh tay theo tư thế “mời”.
- “Không có gì đáng ngạc nhiên, thưa ngài. Tất cả những người liên quan đến cô chủ tôi đều rõ như lòng bàn tay. Ngài có thể đi vào, cô chủ đã đợi ngài được một lúc rồi.”
- “Ý ông là cô ấy biết tôi đến đây?”
Người đàn ông không nói gì, chỉ là ném cho hắn một cái nhìn đầy ngụ ý mà cậu không tài nào hiểu nổi là châm biếm hay vui đùa.
- “Được rồi, làm ơn chỉ đường đi.”
Dưới sự dẫn đường của vị quản gia, Rito đi ngang qua một cái sân lớn với đủ loại bonsai, một hồ nước nhỏ phản chiếu những khoảng như tổ ong lên chúng , con đường lát đá cuội và đủ loại hoa cho cả bốn mùa được trồng hai bên.
Lần đầu tiên đến nhà bạn gái, Rito cũng có chút hồi hộp, may mắn cha mẹ nàng không ở nơi này. Chưa vào đến nhà Rito đã nhác thấy Yuuko chạy tới. Cô mặc một bộ váy hồng và phủ lên một chiếc áo len mỏng màu tím, vớ cao trắng tinh, đôi bàn chân được nhét trong dép lông có gấu con làm trang trí. Mái tóc còn hơi ẩm, có vẻ như vừa tắm xong, Yuuko bước đi như người đi bộ nhanh và khi đến gần cậu thì chậm lại.
- “Yuuko…”
- “Đi vào trong đã, đừng ở ngoài nói chứ.”
- “À, ừ.”
Yuuko kéo Rito đi vào trong, cậu bé phát hiện nơi này rộng và thoáng hơn khi nhìn từ bên ngoài vào nhiều lắm. Đồ đạc bên trong tuy rằng hiện đại nhưng lại được tổ hợp sao cho vẫn giữ được nét tự nhiên và không làm mất đi tính truyền thống. Một chiếc đi-văng đặt chính giữa và choán lấy một không gian lớn, Rito nghĩ về hình ảnh Yuuko lười nhác nằm vật vờ bên trên như một con mèo nghịch ngợm với đầu đuôi của nó.
- “Đây là phòng khách thôi, bên kia mới là phòng tôi.”
- “Vào phòng tôi nhé, trong đó có nhiều thứ lắm.”
- “Ừ.”
Rito cứ để mặc nàng tùy ý lôi kéo mình, tâm tình cậu đã ổn định hơn khi gặp cô. Cửa được nàng tùy ý ké o ra vừa đủ. Bước vào trong, căn phòng rộng thênh thang. Một chiếc giường lớn phủ rèm ngay chính giữa căn phòng, kề bên cửa sổ là bàn trà ba chân cùng hai ghế có những họa tiết lá và hoa, và không ngoài ý muốn, một kệ sách ngăn nắp áp vào tường, Rito thậm chí thoáng thấy cuốn sách tựa đề liên quan tới triết học trong đấy. Ấn tượng nhất phải kể đến bộ búp bê lộng lẫy được sắp xếp cẩn thận trên giá nằm đối diện cửa ra vào. Có khoảng hơn mười con khác nhau nhưng cùng một loại, chủ đề là “công chúa” hay tựa như vậy. Chúng diện những bộ trang phục bắt mắt như những cô nàng trong phim hoạt hình, ước mơ của những cô bé hồn nhiên.
- “Đó là quà sinh nhật năm rồi của cha tôi.”
Yuuko nói, cô có vẻ hoài niệm khi nhắc đến cha mình.
- “Cha cậu thực sự rất tốt nhỉ.”
- “Ừ. Tôi yêu ông ấy.”
Yuuko cười tươi rói.
- “Người trong bức ảnh đặt ngoài phòng khác là cha cậu sao?”
Rito nhớ tới ban nãy có một tấm hình được lồng trong khung được đặt bên ngoài, trong đó Yuuko còn rất nhỏ đang nằm trong tay một người đàn ông. Cậu cũng nhớ tới mình gặp ông ở trên báo, không khó xác nhận hai người là một.
- “Ừm.”Yuuko gật đầu xác nhận.
- “Rito này.”Cô quấn quấn mái tóc mình bằng hai ngón tay.
- “Hả?”
- “Sao hôm nay cậu lại đột nhiên tới nhà tôi vậy?”
Yuuko nhắc đến vấn đề này Rito cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cô vẫn luôn phủ nhận sự tồn tại của người con gái tóc vàng ấy, chuyện này là đương nhiên, dù sao thì có một cô gái thân mật với bạn trai sau lưng mình không phải là chuyện mà người như nàng chịu được. Cậu đương nhiên không thể khai ra rằng vì muốn tìm kiếm Ya-na mới đến, chuyện như vậy cho dù chỉ là một đứa trẻ nhưng cậu vẫn hiểu không nên nói thật.
- “Tôi chỉ muốn gặp cậu thôi.”
Một lí do rất chính đáng, nhưng có vẻ như cô không tin tưởng lắm. Yuuko hồ nghi nhìn cậu một hồi lâu, sau đó như nghĩ đến điều gì khóe miệng của nàng cong lên một nửa.
- “Nha, nếu Rito vì nhớ mình mà đến thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.”
- “Ách, cái đó…”
Rito thoáng xấu hổ, nhưng nghĩ đến vấn đề của mình cậu liền dằn lại. Ngay khi Yuuko đang muốn bày trò gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên.
- “Cộp! Cộp!”
- “Vào đi.”
Cánh cửa được đẩy xê ra, người quản gia ban nãy đi vào với một đĩa bánh và trà trên tay. Ông cúi chào hai người rồi đi vào, đặt đĩa lên bàn rồi rút nhanh ra ngoài, cứ như sợ rằng nán thêm một giây đồng hồ nữa sẽ trở thành kẻ bất lịch sự vậy.
- “Có đồ ăn này, Rito thử đi.” Yuuko tiến vào ngồi trong bàn, Rito tự hỏi lẽ nào bình thường có hai người ngồi ăn ở chỗ này hay cô nàng thực sự biết mình đến đây.
Những chiếc bánh tròn Rosenmunar được điểm thêm lá trà, có nhân mứt táo thật sự tạo sự hấp dẫn. Cậu cầm lấy một chiếc và ăn thử, bánh mềm, mứt rất thơm và lưu vị.
- “Trà nữa này.” Yuuko rót một li và đưa cho cậu.
- “Ồ, cám ơn.”
Nhấm nháp li trà và đảo lưỡi ba lần. Cảm nhận hương vị của nó cậu không khỏi cảm khái.
- “Đây là hoa cúc nhỉ.”
- “Rito thật giỏi.” Yuuko vui vẻ.
- “Cậu không ăn sao?” Rito kì quái, từ nãy tới giờ cô chỉ chống tay lên cằm và nhìn làm cậu bé không được thoải mái lắm.
- “Hì, sẽ.”
Yuuko vươn người tới trước và khi Rito tưởng rằng hai người sắp hôn nhau, cô đánh cho cậu một cái nhìn bỡn cợt rồi kề môi lên bên mép hắn. Rito thoáng cảm thấy đầu lưỡi của nàng chạm đến làm mặt không khỏi hơi nóng lên.
- “Cậu…”
- “Phần thưởng vì cậu đến thăm tôi đấy.”
- “A, vậy tôi phải đến nhiều nhiều rồi.”
- “Chỉ khuyến mãi lần đầu thôi.”
Hai người nhấm nháp bánh và trà hồi lâu, khi đã tán dóc đủ mọi chuyện thì cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
- “Rito có thích sách không?”
Sách vở không phải là thứ gì đáng ghét, với cậu mà nói tất cả những thứ có ích thì đều có thể đặt trong khu vực “đèn xanh”, nếu như có thời gian cậu không ngại đọc một vài cuốn có chủ đề mà bản thân quan tâm đến. Hầu hết mọi người đều sẽ có suy nghĩ với sách như vậy, nhưng Yuuko là một người kì lạ, cô đọc tất cả các thể loại, tình cảm, trinh thám, linh dị, khoa huyễn, thậm chí là cả thể loại máu tanh và mờ ám. Giữa những cuốn sách mà cô đọc chẳng có mối liên hệ nào đặc thù với nhau, có chăng chỉ là sự trùng hợp.
- “Tất nhiên, chẳng ai ghét sách cả. Yuuko hẳn rất thích và quan tâm đến chúng nhỉ”
- “Không.”
- “Hả?”
- “Tớ không thích mà chẳng quan tâm đến sách. Có thể nói, ngoại trừ Rito ra chẳng có gì khiến tớ quan tâm nữa cả.”
Lời tuyên bố này của cô khiến Rito chẳng biết nên vui hay không.
- “Nhưng tôi thấy cậu đọc rất nhiều…”
- “Chính vì vậy nên mới nói không quan tâm. Nếu như tớ thực sự quan tâm đến chúng thì sẽ không đọc tất cả mà chỉ là một vài loại hay tác giả nào đó thôi.”
- “Ồ.” Rito hiểu điều cô nói nhưng không thể giải thích tất cả hàm ý chứa trong đó.
- “Cũng giống như việc ăn cơm ấy. Một người có thể ăn rất nhiều, nhưng thường thì chỉ lựa một vài loại anh ta thích hoặc cảm thấy thu hút nếu quan tâm đến thức ăn. Nhưng nếu như anh ta ăn tất cả các loại thức ăn mà anh ta gặp thì chỉ là vì đói mà không phải vì thức ăn hấp dẫn.”
Yuuko đưa ra một ví dụ “có vẻ hợp lí” nhưng Rito cảm thấy vẫn không đúng chỗ nào đó. Có điều cậu cũng không hỏi lại.
Cô bé tiến đến kệ sách và hướng về cậu thắc mắc.
- “Rito thích loại nào nhất nhỉ. Tình cảm? Chiến tranh? Fantasy? Ở đây có đủ loại này.”
Cậu hơi suy nghĩ một chút và trả lời.
- “Thứ gì đó liên quan đến “thay đổi kí ức” ấy.”
Yuuko giật thoáng một cái, có chút do dự nhưng cũng lấy ra một cuốn sách có tựa đề “Giải mã não bộ con người.” Cô cũng không quay lại chỗ ngồi mà tiến tới chiếc giường lớn giữa phòng, trong khi Rito thắc mắc cô định làm gì thì Yuuko đã vẫy cậu lại.
- “Cậu có thể nằm lên đây.”
Yuuko chỉ vào hai đùi của mình, cô bé mặc váy ngắn nên khoảng một phần ba độ dài từ đầu gối trở lên lộ ra ngoài khi ngồi xuống. Hai chân khép lại với nhau tạo một rãnh sâu đầy bí ẩn và dụ hoặc.
- “Khoan…” Rito định nói gì nhưng lại thay đổi chủ ý.
- “Được rồi.”
- “Cậu cứ làm như bị ủy khuất ấy.” Yuuko dặm môi.
- “A, ý tớ là xin phép.” Rito cười hì hì.
Gối đầu lên đùi nữ hài quả là một đặc quyền tuyệt vời, nhất là khi còn được nằm trên giường cô gái ấy. Cậu cảm thấy đầu nhẹ tênh, cảm giác cọ xát với làn da mềm mại và hương thơm tự nhiên từ nàng thật khiến người thư sướng. Yuuko khẽ vuốt bìa sách và tách trang đầu và không hề tạo ra tiếng sột soạt, cô bắt đầu đọc. Khung cảnh thì lãng mạn nhưng nội dung khô khốc khiến hoàn cảnh trở nên không được hoàn mỹ. Có điều giọng đọc của nàng rất mềm nhẹ, Rito bây giờ mới biết được một khả năng khác của Yuuko.
- “Không thể tin là kí ức lại có thể di truyền đấy.” Rito kinh ngạc khi đến một đoạn nào đó.
- “Phía sau còn có điểm bất ngờ hơn nữa.”
Rốt cục thì cũng đến phần cậu bé quan tâm.
- “Vậy là có thể xóa hay thay đổi ký ức bằng hóa học?”
- “Chỉ là lý thuyết thôi.”
- “Ồ.”
Rito không chắc đây là một phát hiện mang tính đột phá hay chỉ đơn thuần là một tri thức mới thú vị. Sau đó cậu cảm thấy một lực đẩy tác dụng lên đầu mình. Bị bất ngờ, Rito nằm lăn xuống đất. Hiển nhiên chừng đó thì chẳng khiến cậu cảm thấy đau đớn gì nhưng đang từ thiên đường bị ném xuống địa ngục thế này không thể không khiến người khác thốt lên một tiếng.
- “A!”
Rito nằm sóng xoài và khi cậu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra Yuuko đã cư cao lâm hạ liếc nhìn cậu.
- “Đáng đời. Đây là cái giá phải trả khi lừa dối phụ nữ đấy.”
- “Đừng làm bộ. Cậu lại tìm hiểu về cái cô Ya-na gì đó nữa sao. Nghĩ về một cô gái khác khi đang ở cùng bạn gái mình!”
- “Ghê tởm.”
- “Đáng ghét.”
- “Lưu manh.”
- “***”
- “*******”
- …
Vậy đây là Yuuko lúc nổi giận. Những từ kia hẳn là cô học được từ trong sách, vậy ra sách vở cũng không phải luôn luôn tốt đẹp đấy. Rito cảm thấy thật thoải mái, sự chân thực này có lẽ không phải là kí ức bị bơm vào đầu đi?
“Này, tôi có thể nhìn thấy quần chip của cậu đấy.”Rito thầm nghĩ, nhưng cũng không nói ra. Yuuko không phải kiểu con gái sẽ la toáng lên vì những chuyện như thế.
Trong khi cô bé đang làm mặt lạnh với cậu, Rito lại nghĩ về Ya-na. Cậu bắt đầu bị lung lay. Có thể cô gái ấy không có thật, sợi tóc kia có thể chỉ là sự trùng hợp khi một người nước ngoài đi qua. Có lẽ mình quá nôn nóng rồi.
Hai người, một trên một dưới mắt to trừng mắt nhỏ, Rito đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cậu vùng dậy chộp vào eo của Ya-na rồi tung người xoay tròn trên không.
- “CHOANG!”
Cửa kính vỡ tung, theo đó là một lỗ tròn nhỏ đục ra ngay trên giường. Trong khoảnh khắc khi chân đạp xuống sàn nhà, Rito không chút do dự lao thẳng ra ngoài mặc cho cánh cửa còn khóa kín. Cậu trực tiếp lấy lưng mình húc vào làm nó bật tung chốt, những lỗ tròn bám gót hai người đến tận cửa chứng tỏ cậu đã lựa chọn đúng. Lực va quá mạnh làm lưng cậu tiếp tục chạm vào vách tường hành lang, khiến cho chiếc lục bình hoa mỹ bị đổ xuống lăn lông lốc. Ya-na cảm thấy eo bị thúc mạnh một cái, sau đó cả cơ thể bị giật đi như thể đứng trong xe bus đột ngột tăng tốc.
- “RẦM!”
Cú va chạm làm đầu óc nàng mê muội, còn Rito thì hô hấp hỗn loạn một chút, một vết xước cắt qua má cậu bé chứng tỏ tình huống vừa rồi nguy hiểm đến mức nào.
Cách đó khoảng ba trăm mét đường chim bay, nơi của sổ của một khách sạn hạng ba. Một người đàn ông nằm dài trong khi kề mặt lên ống kính súng ngắm. Một cặp mắt trăng lưỡi liềm, mái tóc được cột phiêu dật về sau, sống mũi cao và làn da rám nắng, ngón tay hắn còn đang siết chặt cò nhưng miệng há to chứng tỏ sự kinh ngạc của gã bây giờ.
- “Mục tiêu đầu tiên ta thất bại không ngờ là vì một đứa trẻ. Khốn kiếp! Đùa ta à? Thằng đó là thứ gì vậy? Chẳng lẽ nó được bơm Vita-rays chắc?”
Gã bắn tỉa bực dọc đứng dậy, đội lên đầu một chiếc mũ phớt đen, sau khi tháo tung khẩu McMillan Brothers Tac -50 và xếp gọn vào hộp súng hắn ngay lập tức rời đi. Y tên là Abdullah al-Janabi, một sát thủ chuyên nghiệp người I-rắc, trong trận chiến năm 2006 tại đất nước miền Trung Đông này, hắn đã từng được người thuộc dòng Shia thuê để ám sát những người Sunni hay các quan chức trong chính phủ lâm thời do họ đề cử. Tỉ lệ thành công khi thực hiện ám sát của hắn lên đến 100%, chính là nỗi kinh hoàng cho bất kì ai có thể nằm trong danh sách cần loại trừ của hắn. Thực ra không nhiều người biết rằng hắn không chỉ là một tay súng bắn tỉa bình thường như vậy, mà còn là một thành viên của tổ chức Huyết Ma Thủ, một tổ chức lính đánh thuê có địa bàn trải rộng khắp thế giới. Vì nhiều lí do hắn cần đến Nhật Bản, và khi phát hiện nhiệm vụ này trên mạng lưới thông báo của tổ chức hắn không chút do dự nào nhận lấy. Đối với hắn mà nói, ám sát một cô bé mười tuổi chỉ là một bữa ăn sáng, so với việc cầm dao cắt tiết gà còn dễ hơn vô số lần. Hắn cũng chẳng cảm thấy chút tội lỗi nào, không phải vì hắn không để ý, mà là việc giết một người ở cách xa hàng trăm mét như vậy khiến hắn có một cảm giác không thực về việc giết người. Nếu như bảo hắn cầm dao và đâm chết ai đó, có thể hắn sẽ bỏ cuộc. Mặc dù phi lí vậy đấy nhưng con người vốn dĩ rất phức tạp, ngươi không thể lí giải tất cả mọi người với một thế giới quan cố định.
Hắn vặn nắm đấm cửa, rồi hắn cảm thấy mình dùng lực quá mạnh. Giống như khi ta nhấc lên một chiếc ba lô đột ngột bị thủng đáy, đôi khi những tình huống như thế sẽ khiến mình bị thương. Cạnh cửa dập mạnh vào sống mũi gã làm cái đầu bật ngửa về sau, ngay khi hắn ổn định được thân mình thì một tiếng trầm muộn vang lên, cái cánh cửa dồi lại sau khi và vào mặt hắn bị ai đó từ phía ngoài đạp thật mạnh, bản lề thậm chí bị tách ra khỏi tường, cuối cùng thì văng ra hẳn. Theo đó, một người đàn ông có cặp ria mép mà hai bên giống nhau cứ như vật thật và ảo ảnh vậy xuất hiện.
- “Này, anh bạn. Thứ đó bị cấm ở Nhật đấy.” … Tay bắn tỉa đã dừng lại, Rito chắc là kẻ đó phải bỏ cuộc rồi. Tình huống nguy hiểm đã qua nhưng cậu đương nhiên sẽ không để mọi chuyện kết thúc đơn giản như thế. Yuuko vẫn còn bị choáng, một cơn giận dữ khổng lồ bạo tạc trong cậu.
- “Yuuko, cậu ở tạm chỗ này. Tôi sẽ đi giải quyết hắn.”
Tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài chạy vào, người xuất hiện đầu tiên là vị quản gia nọ. Ông thu tất cả vào trong tầm mắt và nhanh chóng lí giải chuyện xảy ra. Ánh mắt chuyển về phía Yuuko đang nằm gọn trong tay Rito thì thoáng biến sắc.
- “Tiểu thư…”
- “Cô ấy không sao, chỉ khó chịu một chút vì chấn động thôi. Ta giao cô ấy lại cho ông, hẳn các người biết phải làm gì.”
Rito chậm rãi nói, cậu nâng Yuuko đã tỉnh táo lại đứng lên. Đến hiện tại cô bé vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
- “Chuyện gì vậy?”
- “Yên tâm đi, chỉ là chút việc nhỏ thôi.” Rito an ủi cô, đối ới bất kì đứa trẻ nào tới nói, bị ám sát đều rất có thể sẽ để lại ám ảnh suốt cuộc đời.
Sau lưng vị quản gia còn có mấy tay bảo vệ nữa, trông qua thì có vẻ chuyên nghiệp, thân thủ cũng rất tốt, thậm chí có người đã tiến hành tìm bắt tên sát thủ, giao Yuuko cho họ cũng tương đối an toàn. Ngay khi cậu buông cô bé ra và định rời đi, vị quản gia đã vội lên tiếng.
- “Khoan đã…”
- “Chuyện gì?”-Rito nhíu mày-“Nếu không nhanh kẻ địch có thể sẽ trốn mất.”
- “Xin tự giới thiệu tôi là Nakamura Shunsuke, quản gia trưởng và cũng là hộ vệ trưởng của gia tộc Otsuki. Đa tạ cậu đã bảo vệ tiểu thư Yuuko, không phải tôi nghi ngờ khả năng của ngài, nhưng xin hãy giao phần còn lại cho chúng tôi.”
Nakamura cúi thấp người và dùng giọng cầu thị, những hộ vệ khác cũng hành lễ theo. Một đám người lớn cứ như vậy với một đứa trẻ mười tuổi có vẻ khá kì quái, Rito cũng không chịu được long trọng như vậy. Dù sao thì, có vẻ như họ sẽ bị trách phạt không nhẹ sau chuyện này nên Rito cũng không định làm khó thêm nữa.
- “Được rồi, hi vọng các người không làm ta thất vọng.”
- “Vâng. Chắc chắn rồi!”
Bọn họ rời đi nhưng không phải toàn bộ, vẫn còn người ở lại và bao lấy hai người.
- “Các ngươi bình thường ở đâu thì quay lại đó đi. Có ta ở đây không ai tổn thương được nàng.”
Rito nắm lấy tay Yuuko và nhắc họ, những hộ vệ kia không hiểu sao lại cảm thấy áp lực từ trong lời nói của một đứa trẻ, nhưng trách nhiệm vẫn còn đó, không thể vì cậu bé mà bỏ qua nhiệm vụ được. Lúc này Yuuko đã hoàn toàn hồi phục, nhưng cô bị một vết thương khá dài ở bắp chân. Có lẽ là do cọ vào mảnh vỡ của cánh cửa khi lao ra, ban nãy chưa chảy máu nên không nhìn ra gì.
- “Yuuko!”-“Tiểu thư!”
- “Ta không sao, nghe lời cậu ấy đi.”
Cô bé vịn tay vào Rito, hiển nhiên là cảm thấy đau.
- “Cậu thực sự ổn chứ?”-“Còn đợi gì nữa, mau gọi người xử lí vết thương cho cô ấy.”
Lúc này đám hộ vệ cũng nghĩ đến biện pháp giải quyết, một trong số họ vội vàng gọi người tới, phần còn lại theo lệnh Yuuko lui ra sau, nhưng bằng cảm giác mạnh mẽ cậu biết họ chỉ nấp gần đó mà thôi.
- “Không sao, chỉ là ngoài da thôi.” Yuuko lắc đầu, trông cô chẳng có vẻ gì là giống như mới bị ám sát hụt.
- “Làm sao cậu bình tĩnh thế?” Rito hơi kinh ngạc, tuy rằng cô bé chẳng phải người nhát gan nhưng cũng chẳng phải cứng rắn đến độ ấy. Nghe cậu hỏi, cô bé ôm choàng lấy cậu và thủ thỉ.
- “Không, bạn nãy tớ sợ thật. Nhưng có Rito ở bên rồi, sẽ chẳng có chuyện gì cả. Cậu sẽ bảo vệ tôi mà phải không?”
Rito cảm thấy cô bé hơi run, quả nhiên là vẫn còn sợ. Cậu ôm lấy cô vào lòng, trấn an nàng bằng hơi ấm của mình.
- “Ừ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Người phụ trách y tế trong biệt thự lật đật chạy đến, là một phụ nữ cậu chưa thấy qua, còn mang thêm tạp dề, hẳn là kiêm luôn phần nội trợ. Dù sao thì mỗi người một việc thì cũng quá phô trương dù là tiền bạc thừa thãi. Yuuko được đem đi kiểm tra, bà ta cũng có ý định xử lí qua vết thương trên mặt cậu nhưng Rito từ chối. Cậu quay trở lại phòng của cô bé chờ nàng quay lại. Năm lỗ thủng vẫn còn nguyên đó chứng minh vừa có một đợt nã súng vào trong này, Rito thoáng nghĩ ban nãy nếu không phản ứng kịp mà sợ hãi không thôi. Bốn lỗ đục trên sàn và một lỗ trên giường, nệm bị đạn găm xuyên qua làm bung ra bông bị chứa bên trong. Rito thoáng thấy thứ gì đó giống như một tờ giấy bị lộ ra ngoài, có vẻ như trước đây được ai đó giấu kĩ bên dưới. Thứ gì khiến Yuuko cất kĩ như vậy? Không kềm được sự tò mò, cậu thọc tay qua lỗ đạn muốn lấy nó lên nhưng Rito lại phát hiện ra có khá nhiều chứ không chỉ một mẩu giấy. Lo lắng nhìn ra bên ngoài, Yuuko vẫn chưa trở về. Cậu thử cầm lên một tờ xem thử. Đó là một bức thư, bị viên đạn xuyên qua cháy một góc làm mất đi tên người gửi nhưng vẫn bảo lưu phần lớn. Phong bì bên ngoài khá đẹp, thậm chí được trang trí bởi hình trái tim, rõ ràng đây là một là thư tình. Một luồng khó chịu dâng lên trong lòng, ban đầu cậu chỉ muốn xem nó là thứ gì, nhưng lúc này đây cậu không thể không mở ra xem. Tách ra phần tam giác bên ngoài, cậu rút lấy lá thư nằm bên trong.
“Ngày 30/12/2015 San Francisco. Này Rito, tớ nhớ cậu lắm. Mặc dù Yuuko đã nói rằng cậu bảo mình không cần viết thư nữa nhưng tớ không thể dừng lại được. Hiện tại tớ đang nằm trên giường bệnh sát cửa sổ, bên ngoài trời trong xanh và thoáng đãng, mùa đông ở đây cũng không lạnh nên có thể mở tung cửa mà đón gió. Tớ có cảm giác mình chỉ cần vươn tay ra là chạm được đến bầu trời ấy. Suốt cả ngày tớ chỉ nằm trong đây thôi, tớ chẳng biết tiếng Anh nên không nói chuyện với ai, bao gồm cô y tá vẫn thường hay đến kiểm tra cơ thể tớ. Cả căn phòng thật rộng, nhưng một mình tớ là người bệnh, chỉ có mẹ là vẫn túc trực ở đây. Nhưng hiện tại mẹ cũng ra ngoài, yên tĩnh như vậy lại khiến tớ cảm thấy thoải mái hơn, tớ nhớ cậu nhiều lắm. Tớ nhớ cậu nhiều lắm, lúc nào tớ cũng nhớ về những khi ở bên cạnh cậu. Rito này, đã có ai nói rằng ở bên cạnh cậu thật an toàn và ấm áp chưa? Chính vì vậy mà thời thời khắc khắc tớ chỉ muốn ở bên cậu thôi. Chỉ cần ở bên cậu tớ không sợ gì hết, dù cho cái chết vẫn án ngữ trên cổ, nhưng ít nhất tớ vẫn có thể nhẹ nhàng đón nhận khoảnh khắc ấy đến với mình. Yuuko nói rằng cậu thật bận, Yuuko nói cậu không thích tớ nữa. Tớ sợ lắm, tớ càng lúc càng xấu xí, tớ nói với mẹ tớ muốn quay về Nhật Bản, nhưng bà không đồng ý. Tớ đã nói rằng chỉ cần ở bên cậu thêm một ngày cũng tốt hơn nhiều so với nằm ở đây, tớ đã cãi nhau với mẹ thật to, lần đầu đấy. Nhưng cuối cùng mẹ cũng đành chịu thua và đi ra ngoài. Làm ơn, Rito, hãy nói với tớ cậu còn thích tớ đi. Tớ hứa sẽ chẳng bao giờ hét to với cậu, không bao giờ đi lạc, không bao giờ đội mũ, sẽ cho cậu rờ tóc tớ, sẽ để cậu làm gì tùy thích. Tớ yêu cậu lắm."
Chữ viết trong lá thư mềm nhẹ rõ ràng là của con gái, Rito cảm thấy một luồng cảm giác quen thuộc khi nhìn vào nét chữ này. Không biết từ lúc nào, trên má cậu đã có hai dòng lệ chảy dài, lá thư vốn dĩ đã có sẵn mấy giọt nước mắt, nay lại điểm thêm tạo ra những khoanh tròn ẩm ướt. Tay cậu run rẩy, cơ thể run rẩy, kí ức cậu không ngừng chồng chất, bện xoắn với nhau, dần dần tạo ra những khoảng trống và bất hợp lí.
Đến lúc này, tuy còn không rõ tất cả nhưng cậu đã nắm được phần nào sự thật. Cậu lấy ra tất cả mọi thứ được giấu ở bên dưới, còn khoảng hai mươi lá thư, một cuốn sổ nhật kí, một chiếc máy tính bảng, sau đó không nói lời nào rời đi căn biệt thự. Hẳn sau khi Yuuko quay lại cô sẽ vô cùng hoảng loạn, nhưng Rito chẳng quan tâm đến nàng nữa. Đầu óc cậu đang ngày càng nhớ được nhiều hơn, và đối với cô gái tên Ya-na ấy, cậu có một xúc cảm mãnh liệt thôi thúc mình phải ở bên nàng ngay bây giờ.
Khi trở về, cậu lập tức lấy những lá thư ra đọc. Cùng một nét chữ như nhau, nhưng ngôn từ theo thời gian ngày một khẩn thiết và khi đến những thư cuối cùng Rito có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của người viết. Một nỗi uất nghẹn đau đáu dâng lên trong lòng, cậu kiểm tra qua cuốn sổ tay và máy tính bảng. Cuốn sổ là những ghi ghép về tất cả hành động trong ngày của Rito, bao gồm ở trường lẫn ở nhà, thỉnh thoảng còn viết kèm những câu kì quái, rõ ràng chủ nhân của nó đã bằng cách nào đó theo dõi cuộc sống hằng ngày của cậu bé mà cậu chẳng hề hay biết. Nét chữ này không thể quen thuộc hơn nữa đối với Rito, là của Yuuko. Lật đến trang đầu tiên cậu đã định ném phăng nó đi, nhưng khi nhìn thấy cái tên Chirstina thì giữ lại. Cuốn sổ được viết từ tháng chín, trong nhật kí nói về hai người quả thật như bóng với hình.
“Ngày 10/8, lần đầu gặp cậu ấy. Thật đặc biệt làm sao, từ cậu toát ra một sự bí ẩn đầy thu hút. Mình muốn tìm hiểu hơn, nhưng có vẻ như cậu ấy đã có bạn gái.
9h31’: Hai người họ ra phía sau vườn trường, mình tự hỏi có nên đuổi theo hay không?”
Khoảng mười ngày đầu, khoảng cách thời gian giữa các sự kiện khá dài, nhưng sau đó mật độ càng lúc càng tăng, thậm chí khi vào tháng chín, cứ mười phút lại được cập nhật một lần.
Thông tin viết bên trong chủ yếu là những gì cậu đã trải qua, và như một vật đính kèm không thể tách rời, Ya-na xuất hiện rất nhiều trong đó, thỉnh thoảng có thêm Yuuko và suy nghĩ chủ quan của nàng. Càng đọc, Rito lại càng nhớ nhiều hơn, kí ức càng chân thực. Khi cậu nhận ra sự quan trọng của Ya-na đối với mình, cậu chỉ muốn ở bên cạnh nàng ngay lập tức.
Cậu lập tức đi tìm Yuusuke, qua những lá thư cậu bé đã nắm được đại khái vị trí của nàng. May mắn ông vừa trở về nhà.
- “Ông, con cần đến San Francisco ngay bây giờ.”
Khi Rito vừa nói hết lời, từ ngoài cổng một cô gái hớt hải chạy đến, là Yuuko. - "Khoan đã!"