Lâm Mạt Nhi nhào vào trong lòng ngực baba, hơi ngửa đầu, lộ ra đôi mắt thủy linh xinh đẹp, môi mềm phiếm hồng, ý cười càng sâu, mở miệng: "Ba ba thật tốt, mạt nhi thích ba ba nhất~"
Giờ phút này hai tròng mắt sắc bén của Lâm Kiến Nguyên ôn nhu lên, hắn khẽ cúi người, một tay đem Lâm Mạt Nhi ôm lên, ở trên gương mặt trắng nõn hôn thật mạnh.
"Ba ba cũng thích mạt nhi, ba ba mua cho mạt nhi rất nhiều quà, mạt nhi đến phòng ba ba đi."
"Vâng." Lâm Mạt Nhi nằm ở trên vai ba ba, ngực mềm mại cọ xát ngực tinh tráng của Lâm Kiến Nguyên, con ngươi Lâm Kiến Nguyên tối sầm lại, sau đó bước nhanh hơn.
Quản gia phía sau trong lòng một lộp bộp, hắn cảm thấy hai cha con này, giống như thân mật quá độ? Suy nghĩ của hắn lung tung du tẩu, hắn đột nhiên lớn mật đoán, tiếp theo mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng, hiển nhiên bị cái suy đoán này dọa sợ rồi!
Hắn lau mồ hôi, lui từng bước một xuống, người thông minh không nên biết quá nhiều chuyện.
Lâm Mạt Nhi bị baba ôm vào phòng. Phòng Lâm Kiến Nguyên rất lớn, bố trí thập phần nghiêm túc, Lâm Mạt Nhi được nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn, nàng mặc váy màu trắng, làn da đã trắng nõn càng thêm trắng, nàng ngồi dậy thấy baba cầm mấy cái hộp từng bước từng bước đi tới, đặt ở trước mặt nàng.
"Thật nhiều nha ~ ba ba, tất cả đều cho con sao?" Lâm Mạt Nhi nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.
Lâm Kiến Nguyên sờ sờ đầu nữ nhi: "Đều là của Mạt nhi."
Lâm Mạt Nhi lại nở nụ cười, nàng lễ phép dò hỏi baba một chút tiếp theo bắt đầu mở nơ bướm xinh đẹp bọc quanh hộp ra.
Hộp lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng tất cả đều là màu hồng phấn tinh xảo xinh đẹp, tay trắng nhỏ chậm rãi mở hộp ra, đồ bên trong dần lộ ra --
Thứ nàng thấy đầu tiên là váy lụa với đường viền hoa tinh tế, kiểu dáng không phải là đỉnh cấp chẳng qua từng thấy váy liền áo trong suốt như vậy, nếu đặt ở trên sách giáo khoa có thể thấy được rõ chữ viết.
"Mạt nhi có thích không?"
Lâm Mạt Nhi thiên chân nhìn nhìn babs: "Mạt nhi rất thích, Mạt nhi chưa từng nhìn thấy váy xinh đẹp như vậy."
Tiếp theo nàng mở hộp thứ hai ra, trong hộp này đều là quần lót, nhưng quần lót này kiểu dáng rất kỳ lạ, Lâm Mạt Nhi chưa bao giờ ra cửa cơ hồ không biết đây là quần lót, bởi vì quần lót này chỉ có hai nút thắt tạo thành, đặc biệt là chỗ giữa huyệt khẩu có mấy viên trân châu, còn có mấy dây tua ruasẽ ma xát làn da non nớt của nàng.
Kế tiếp là một cái hộp, toàn là nịt ngực xinh đẹp, thoạt nhìn nịt ngực này còn tính bình thường, bất quá baba đã nói, ở trước mặt hắn không cần mặc cái này.
Trong hộp thứ tư là quần áo nhưng quần áo này cơ hồ đều lộ ngực cùng với âm hộ.
"Mạt nhi trước tiên hãy mặc cái này cho ba ba xem." Lâm Kiến Nguyên lấy ra một trang phục phiền phức.
Lâm Mạt Nhi lập tức nghe theo baba, cởi quần áo, mặc lên.
Ren màu trắng ở trên cổ, váy ngắn công chúa, váy dài vừa đến bộ phận sinh dục, ống tay áo rộng, đường viền hoa phiền phức, vớ dài màu trắng trong suốt, chẳng qua vừa vặn ở bộ ngực của cái váy này có một chỗ hở, làm bộ ngực trắng nõn của Lâm Mạt Nhi lộ ra.
Tiếp theo bị baba yêu cầu mặc vào quần lót chữ Đinh (丁) trân châu kia, Lâm Kiến Nguyên tự mình mặc cho nữ nhi, cái dạng này của hắn cơ hồ giống baba từ ái quan tâm chiếu cố nữ nhi. Nhìn kiểu dáng quần áo càng ngày hô hấp hắn càng nặng, côn th*t nổi lên cao cao như lều trại.
"Ngô..." Lâm Kiến Nguyên ác ý kéo trân châu, dẫn tới nữ nhi nhẹ nhàng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Đôi mắt Lâm Kiến Nguyên càng tối sầm, kéo trân châu, trân châu ở huyệt khẩu Lâm Mạt Nhi không ngừng ma xát.
"Ngô.. Ân... Ba ba.." d*m thủy lại dần dần phiếm ra, Lâm Mạt Nhi bị kích thích đến kẹp chặt hai chân trắng nõn, thân thể mềm mại.
"Mạt nhi làm sao thế? Không thích ba ba mặc quần áo cho con sao?" Động tác trên tay như cũ tiếp tục.
"Không... Không phải..." Lâm Mạt Nhi bắt đầu gian nan đáp lại.
Lâm Kiến Nguyên đột nhiên dùng ngón tay sờ nộn huyệt nữ nhi, hắn làm ra biểu tình kinh ngạc: "Sao Mạt nhi lại làm ướt quần vừa mới mua?"
Tiếp theo hắn xụ mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm nữ nhi đáng thương không ngừng lắc đầu, mở miệng nói: "Mạt nhi không ngoan, con nhìn xem."
Hắn đem âm dịch dính nữ nhi ở tay đặt trước mặt Lâm Mạt Nhi, Lâm Mạt Nhi hoảng loạn xin lỗi: "Thực xin lỗi, ba ba, Mạt nhi biết sai rồi, ân... Ba ba..."
Nhưng mà thân thể của nàng không nhất trí cùng với lời nói của nàng, thậm chí bởi vì baba ma xát càng nhanh mà ra càng nhiều nước, ngay sau đó đầu v* bại lộ ở trong không khí cũng kích thích đứng thẳng lên.
"Ngoài miệng Mạt nhi nói biết sai rồi nhưng tao huyệt vẫn tiếp tục chảy nước, Mạt nhi không ngoan nha."
Lâm Mạt Nhi cơ hồ muốn khóc.
"Ba ba trừng phạt tiểu hài tử không ngoan, Mạt nhi không có ý kiến chứ?"
Lâm Mạt Nhi dùng sức gật đầu, thanh âm mang theo một chút nhút nhát: "Ba ba làm gì cũng được."