Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 28



Một bên muốn hắn buông thả, thoải mái hưởng thụ, một bên lại kêu gào hắn phải giữ lý trí, không được sa đọa, hắn bị dằn vặt đến đầu muốn nổ tung rồi.

Lang Nguyên thấy thế không ngừng tăng tốc độ đâm rút ngón tay, làm tia lí trí mỏng manh cuối cùng của hắn cũng biến mất vô tung vô ảnh.

“Thích bổn vương làm vậy với cưng không?” Liếm lộng khóe miệng hắn, Lang Nguyên phun nhiệt khí lên mặt hắn.

Kim Ngọc cắn răng lắc đầu, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, nhìn kỹ sẽ thấy bắp chân hắn cũng phát run.

“Thích như vầy?”

Y cúi đầu mút hồng quả, cả thân thể hắn run rẩy, y còn duyện cắn nhè nhẹ đầu nhũ mẫn cảm.

“Đừng mà…” Mặt đỏ như ráng chiều.

Lang Nguyên gầm lên, ôm lấy thân thể nằm dưới, quàng hai chân hắn quanh thắt lưng mình, đem hổ căn đã sớm trướng đến phát đau để trước cửa động.

“Quấn lấy thắt lưng bổn vương!” Hắn ra lệnh theo.

Hắn mơ màng thuận theo kẹp hai chân quanh eo y, liền sau đó là cảm giác cự vật khổng lồ đi vào nội bích hắn, lấp đầy tiểu huyệt nho nhỏ không tí kẽ hở.

“Tiểu Ngọc Ngọc…” Mắt Lang Nguyên rực cháy lửa dục, ánh mắt mê luyến trượt trên người Kim Ngọc, nhìn tinh mâu hắn khép hờ, gương mặt ửng hồng vì *** càng thêm quyến rũ đến lóa mắt.

“A… Ưm… Đừng…” Hắn nhịn không được kêu to.

Hắn cảm nhận rõ ràng hổ căn vĩ đại, chỉ cần Lang Nguyên thoáng động, những gai nhỏ ở đầu hổ căn liền di chuyển trong nội bích, làm bên trong ngứa không chịu được nhưng hắn không có cách nào tự giải thoát.

“Tiểu Ngọc Ngọc, muốn hay không muốn bổn vương?” Lang Nguyên không ngừng di chuyển trên người hắn, nhưng hắn nghe không được gì.

Mỗi một lần rút ra đều lộ một tí mị thịt tràng bích hồng nhạt, mỗi một lần đâm vào đều bị tiểu huyệt cắn chặt không buông, làm y vui sướng như bay lên chín tầng mây.

Đồng thời, y ngạc nhiên phát hiện thân thể Kim Ngọc thích ứng sự xâm nhập của y, chỉ cần y thoáng rời khỏi một chút, tiểu huyệt liền hút lấy y, làm y không nỡ rời khỏi.

“A!” Hắn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

“Mặc kệ cưng có muốn hay không bổn vương, bổn vương đều muốn cưng!” Gầm một tiếng, Lang Nguyên quất tống mạnh mẽ.

“Ô…” Cắn chặt môi dưới, ngăn mình phát ra bất kì âm thanh mất mặt nào nữa.

Hổ căn đang chôn sâu trong cơ thể hắn lại trướng lớn thêm một vòng, Lang Nguyên một tốc độ khó có thể hình dung chạy nước rút trên người hắn dùng.

Lang Nguyên mỗi lần có chút ý định hơi rút ra, là y như rằng bị tiểu huyệt xiết chặt như cỗ vũ tinh thần, nhịn không được quất tống càng mạnh mẽ.

Nội bích cắn chặt hổ căn, Kim Ngọc nâng cao thắt lưng để y dễ dàng lao tới, tiến vào càng sâu.

Từng đợt sóng tình đánh úp lại, Kim Ngọc ngay cả cơ hội thở cũng không có, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ sung sướng.

“A… Ưm… Không…” Khóe mắt chảy xuống nước mắt kích tình, toàn bộ gương mặt ửng hồng.

Lang Nguyên nâng chân hắn gác lên vai mình, làm mình đi vào càng sâu trong tiểu huyệt ấm áp.

“A… Ưm… Đừng…” Kim Ngọc nghe thấy bản thân phát ra *** khiếu mà đến mơ hắn cũng không nghĩ tới, thân thể lắc lư theo từng nhịp đưa đẩy của Lang Nguyên.

Hai tay Lang Nguyên dùng sức xoa nắn song mông hắn, mà hắn vô thức tự vặn vẹo thân thể phối hợp với từng cú nghênh hợp.

“Ta thật sự không được…” Thét chói tai, ngọc hành không ngừng bắn ra chất lỏng màu trắng.

“Tiểu Ngọc Ngọc, xem ra cưng nghẹn rất nhiều a.” Đem bàn tay dính đầy dịch quơ trước mặt hắn, Lang Nguyên ôm hắn vào trong lòng, không chịu buông tay.

Mặt đỏ như máu, hắn không dám mở mắt ra xem, bộ dáng ngượng ngùng ngây thơ rơi vào mắt Lang Nguyên, gây nên một trận thủy triều trong lòng y, hổ căn chôn sâu trong người hắn nháy mắt tỉnh lại.

“Ngươi…” Kim Ngọc trừng mắt.

“Tiểu Ngọc Ngọc, hôm nay cho cưng biết bổn vương dũng mãnh như thế nào.” Cười ha ha, Lang Nguyên đè hắn dưới thân, mãnh liệt xuyên xỏ.

“Dâm hổ đáng chết…” Lời còn chưa dứt đã bị Lang Nguyên nuốt vào bụng…

Cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng Lang Nguyên còn không có dấu hiệu dừng lại, thần thái xán lạn cười cười, như mèo trộm được cá.

Lang Nguyên ngồi trên tảng đá lớn, ôm hắn dựa vào người mình, để hắn ngồi ở trên đùi đối mặt với mình.

“Ngồi thẳng nào!” Vỗ vỗ khuôn mặt mơ màng buồn ngủ.

“Ngồi thẳng…” Kim Ngọc trải qua hoan ái luân phiên đã kiệt sức, ngay cả không thể ngồi thẳng, mơ mơ màng màng mở hai mắt, lặp lại lời y.

“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng dụ dỗ bổn vương!” Chưa bao giờ gặp qua Kim Ngọc lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế, Lang Nguyên sao có thể nhẫn nại.

Y không nói hai lời kéo banh chân hắn, ngay lúc hắn vừa hoàn hồn, y lại hung ác đâm hổ cây vào sâu bên trong, một khe hở cũng không có.

“A…” Hắn hét to một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này đây so với vừa rồi còn muốn sâu hơn!

“Ôm chặt bổn vương, di chuyển thắt lưng.”

“Không…” Xấu hổ đỏ mặt, hắn cắn môi dưới cự tuyệt.

Lần làm chuyện đáng hổ thẹn trong rừng hoang vu đã là cực hạn của hắn, hôm nay còn muốn hắn chủ động cầu hoan, đánh chết hắn cũng không làm!

“Vậy bổn vương cũng không thú phi.” Buông tay ra, làm bộ sẽ đứng lên.

“Ngươi…” Cứng ngắc ngồi trên đùi Lang Nguyên, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp nào hơn.

Cuối cùng, hắn phải thỏa hiệp, chuyện cũng đến nước này rồi, hối hận cũng không kịp.

Hắn cắn chặt răng, hai tay bấu vai Lang Nguyên, sau đó cẩn cẩn dực dực chậm rãi di chuyển lên xuống hổ căn to lớn, mới nhúc nhích vài cái mà mồ hôi như mưa hạ.

“Nhanh một chút ——” Lang Nguyên thở dốc, cũng há mồm ngậm trụ hồng quả lên xuống trước mặt, bàn tay to vuốt ve chỗ kết hợp.

“A… Ta không được…” Cảm thấy thắt lưng mình sắp rụng rồi, chưa từng mệt như vật.

Nghe tiếng rên của hắn, Lang Nguyên đột nhiên nắm thắt lưng hắn, kéo hắn sát mình.

“A!”

Lang Nguyên mãnh liệt xuyên xỏ vài cái, sau đó thân thể phát run, bắn đầy nhiệt lưu vào tràng bích, vội vàng kết thúc.

Kim Ngọc vô lực dựa vào vai y, thở dốc không ngừng.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.