Dụ Hoặc

Chương 22



“Cậu sau này phải chăm sóc mình đấy, phải cẩn thận, phải chú ý…”

Trên đường về, Triệu Tĩnh Vũ cứ không ngừng lải nhải, lẩm bẩm về những việc cần phải quan tâm của phụ nữ mang thai, có những điều lặp đi lặp lại rất nhiều lần, anh ta rất vui vẻ rạo rực mà nói liến thoắng.

Trình Gia Nhạc lẳng lặng dựa đầu vào ghế, hướng ra ngoài cửa xe, suy nghĩ bay bổng tận đâu.

“Cậu có nghe tôi nói không đó?”

“Ừm.”

“Đó đều là những điều rất quan trọng, cậu phải nhớ cho kĩ. Đứa bé trong bụng lúc này rất yếu ớt, nếu người lớn không giữ gìn tốt, nó… Cậu rốt cuộc có nghe không?”

“Nói mãi phiền quá đi.” Trình Gia Nhạc bực bội nói.

Triệu Tĩnh Vũ ngẩn người, lập tức nhớ lời Triệu Hải Xuyên: “Người có bầu tính tình thất thường, em phải nhẫn nại, đừng chọc cậu ta.” Thế là anh ta nói: “Đó đều là muốn tốt cho cậu, cũng vì cục cưng nhỏ nữa, tôi sợ cậu không nhớ, nên phải nói vài câu.”

“Anh nói vài câu lâu thế!”

“Tôi phải đảm bảo cậu nhớ ký, vạn nhất giống lần trước…”

Không khí trong xe bỗng nhiên lặng xuống, Triệu Tĩnh Vũ ý thức mình nói sai, vì anh ta nhìn đến Trình Gia Nhạc khoé mắt có chút nước. Anh ta thở nhẹ nói: “Xin lỗi.”

Vừa nghe lời này, Trình Gia Nhạc nước mắt tuôn như mưa, cậu che mặt, nói nhỏ: “Anh trách đúng lắm…”

Xe đột nhiên vòng một vòng rồi dừng lại.

Triệu Tĩnh Vũ mở miệng: “Mẹ tôi, bà ấy tự sát mà chết. Bà dùng dao gọt hoa quả cắt cổ tay mình, vì cha tôi đã phản bội… Tối hôm đó, ông ấy nói đi họp, cho nên không thể về chúc mừng sinh nhật tôi, mẹ tin, nhưng vài ngày sau, mẹ sai thám tử đi điều tra hành tung của cha, tối hôm trước, cha căn bản không có họp mà là đi gặp vợ bé… Ông ta không ngừng lừa mẹ, còn mẹ lại luôn ôm ấp thứ tình cảm thiên trường địa cửu mà hy vọng, nhưng kết quả… Lại chỉ là một trò lừa! Mẹ chết trong phòng tắm…” Anh ta quay đầu, nhìn thẳng Trình Gia Nhạc, “Cho nên tôi hận ông ta, ông ta không những không hối hận về việc mình làm, còn không chịu tu tỉnh! Sau khi mẹ chết, tôi liền dọn đi. Cuộc đời tôi hận nhất là những kẻ muốn lừa mình, chỉ cần biết ai lừa tôi, tôi không thể khống chế nổi mình! Lần trước, tôi nghĩ cậu lừa tôi, tôi nghĩ cậu cố ý dụ dỗ tôi rồi có thai… Chưa từng có người đàn bà nào dám dùng mưu tính cách với tôi. Tôi thừa nhận lúc đó tôi điên… Tôi, thật sự xin lỗi!”

Ánh mắt anh ta rất thành thật, Trình Gia Nhạc thấy được, nhưng dù là nhìn lầm cũng tốt, có thể khiến cậu tha thứ cho anh ta, tha thứ cho chính mình… Trên thực tế cậu nhớ rõ ràng ngày đó, cậu ngồi trên xe bus, rồi chuyện đó xảy ra. Trong tiềm thức chính cậu đã muốn giết chết cốt nhục trong bụng! Cậu biết rõ đó là một sinh mệnh yếu ớt, cậu lại muốn giết chết nó!

Triệu Tĩnh Vũ ôm cậu vào lòng, khẽ vỗ về thân thể đang run rẩy.

“Tôi không lừa cậu đâu, nên tôi đã nói thật, tôi rất coi trọng đứa bé trong bụng cậu, tôi muốn nó an toàn cho đến tận lúc sinh. Tôi muốn có nó, vì nó là đảm bảo cho tự do sau này của tôi… Đây là yêu cầu của cha, tôi tuy hận ông ấy, nhưng đó là người thân duy nhất của tôi, tôi không muốn nghịch lại, nhưng tôi lại không muốn kết hôn, cho nên tôi xin cậu, hãy sinh đứa bé cho tôi, tôi cả đời biết ơn cậu!”

Trình Gia Nhạc tựa đầu vào vai anh ta, vẫn không ngừng rơi nước mắt. Cứ khóc mãi như vậy, cậu đột nhiên nói: “Nó có về tìm tôi không?”

“Ai?”

“Nó biết tôi cố ý, nó khẳng định rất hận tôi… Nó có thể hay không sẽ hận em mình?…”

“Không đâu, là con nên nó sẽ tìm tôi, vì tôi mới là người giết nó.” Triệu Tĩnh Vũ lấy khăn, lau đi nước mắt của Trình Gia Nhạc, “Cậu đừng để tâm, cậu là mẹ nó, nó sẽ không làm thế với cậu, người giết nó là tôi, nó sẽ tìm tôi.”

Anh ta cẩn thận đặt Trình Gia Nhạc ngồi, cài dây an toàn cho cậu, rồi mới khởi động xe. “Tôi là đầu sỏ gây nên, nó muốn tìm thì sẽ tìm tôi…”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.