Dụ Hoặc

Chương 36



Triệu Tĩnh Vũ cứng đờ người. Dây thừng trói toàn thân từ trên xuống dưới đã được cởi, nhưng hai tay cũng hai chân vẫn bị trói lại. Anh ta nhắm mắt, rồi lại mở, trước mặt vẫn là bọn đàn ông đó, xông vào mũi vẫn là mùi máu nồng nặc, xem ra trốn không thoát rồi. Anh ta đành cam chịu.



Đột nhiên ngực bị đạp mạnh, Triệu Tĩnh Vũ cả người gồng lên. Anh ta trừng mắt, chỉ thấy Sử Siêu vẻ mặt khinh thường nhìn mình, rồi đột nhiên ngồi xuống, ghé vào tai nói khẽ: “Tao hận đến muốn giết chết mày, làm gì có chuyện muốn chơi mày chứ? Nhưng mà, Triệu thiếu gia à, ngài là khách quý của tôi, hôm nay Sử Siêu tôi sẽ không bạc đãi ngài đâu.” Giọng hắn lạnh lẽo đến cực điểm.

Triệu Tĩnh Vũ biết hắn ta hận mình sâu đậm cho nên hôm nay chỉ có thể bảo vệ tính mạng mình và Trình Gia Nhạc đã là ông trời phù hộ. Nhưng mà, sau hôm nay, chính mình phải chịu sỉ nhục, anh ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần. Triệu Tĩnh Vũ mắt chợt loé tia ác độc, rồi từ từ nhắm  lại.

“Các anh em, hôm nay Triệu thiếu gia để cho mọi người chơi, nhưng đừng quá tay nhé, tiền cơm nửa năm sau chúng ta còn phải trông cả vào Triệu thiếu gia đó.”

Giọng Sử Siêu càng lúc càng xa, Triệu Tĩnh Vũ kinh hoàng mở mắt, những khuôn mặt đàn ông dữ tợn đã lại gần.

“Cậu em, bọn này định đi tìm đàn bà vui vẻ nhưng cậu em đã muốn thì bọn này cũng chiều. Tuy cậu không phải đàn bà, nhưng còn khá hơn cái tên máu me be bét đằng kia.” Hắn ngừng nói tay đã lột bỏ quần áo trên người Triệu Tĩnh Vũ.

Triệu Tĩnh Vũ ngược lại chỉ im lặng, đối phương người nhiều, giãy giụa chỉ tổ làm mình bị thương nặng mà thôi. Anh ta hít thở thật sâu, thật sâu… Quay qua phía Trình Gia Nhạc, nhìn về Trình Gia Nhạc đang đầm đìa nước mắt, không thể động đậy, hình ảnh in đậm trong mắt anh ta. Cậu ngàn vạn lần không được chết, ánh mắt anh ta dán chặt vào ánh mắt Trình Gia Nhạc, tựa như đã nghĩ thông suốt mà dùng cách này nói cho Trình Gia Nhạc nghe, nhưng rất nhanh, tầm mắt anh ta bị che khuất. Lập tức bên dưới truyền đến một cơn đau như xé, trước mắt anh ta tối sầm, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Trình Gia Nhạc bấm chặt đùi mình, không ngừng tự nhủ, không thể ngất, tuyệt đối không thể ngất xỉu! Nước mắt không chịu để não khống chế, tự trào ra, mắt cũng như không còn là của mình nữa, chỉ còn cảm giác sưng phù và ran rát lưu trên mặt, cậu cũng không còn thấy gì, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở dốc *** loạn. Cậu biết Triệu Tĩnh Vũ đã bị cưỡng bức. Nhận ra điều này càng khiến cậu muốn chết, nhưng cậu lại bấm chặt đùi hơn nữa, cố không mất đi ý thức.

Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này hoàn lại, tôi sẽ dùng cả cuộc đời này của tôi để hoàn lại! Anh muốn tôi làm nô lệ tôi sẽ quỳ rạp dưới chân anh cả đời.

Tinh thần Trình Gia Nhạc lâm vào trạng thái hỗn loạn, sau một hồi kháng cự, cuối cùng vẫn là ngất đi.

“Các người đang làm cái gì?” Người mới tới mở to hai mắt nhìn đám đàn ông vây quanh người đàn ông khác nằm trên mặt đất, anh ta có thể nghe thấy những tiếng thở dốc lẫn trong tiếng chửi bậy… “Các người…”

Sử Siêu ngẩng lên, cũng không quan tâm người kia đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Như cậu thấy đấy.”

Tô Văn Huy cảm thấy máu trong người dường như bị rút hết, một cơn lạnh chạy thẳng lên gáy. Cố kìm chế, anh ta hét lên một tiếng, đám người kia ngừng những tiếng rên *** dật cùng gầm ghè. Bọn chúng chốc lát tản ra, kẻ đang ở trên người Triệu Tĩnh Vũ cũng bị anh ta kéo ra.

Triệu Tĩnh Vũ nằm trên đất, hai chân bị mở rộng. Anh ta mím chặt môi, giống như để chịu đựng đau đớn. Tô Văn Huy biết mình thế là hết.

“Xin lỗi…” Nứơc mắt một giọt rớt xuống, đọng trên mặt Triệu Tĩnh Vũ. Tô Văn Huy giây phút này chỉ mong giết chết chính mình… Nếu anh ta lúc ấy chịu nghĩ đến hậu quả, hiện tại sẽ không xảy ra chuyện đáng hối hận này! “Xin lỗi… Tĩnh Vũ, anh giết tôi đi…”

Triệu Tĩnh Vũ không mở mắt, môi anh ta hơi run run, một tiếng cười nhạo bật ra.

Tô Văn Huy đột nhiên thẳng hướng Sử Siêu, túm áo hắn, phẫn nộ hỏi: “Anh vì cái gì lại muốn đả thương anh ấy, vì cái gì?”

“Cậu hẳn đã biết đến hậu quả này rồi, không phải sao?”

Ầm một tiếng, câu nói này dường như làm sáng tỏ mọi chuyện, Tô Văn Huy tan nát toàn bộ. Đúng vậy, anh ta đã sớm biết, sớm biết Triệu Tĩnh Vũ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng chỉ vì nhất thời oán hận mà bịt mắt, lại cùng đám cầm thú này hợp tác, đem chính người mình yêu thương nhất đẩy vào tình cảnh này! Trời ơi, giết tôi đi! Tô Văn Huy vô lực ôm mặt, toàn thân run lẩy bẩy.

“Cậu không phải cũng hận hắn sao? Vừa hay, hai chúng ta có thể cùng nhau báo thù.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.