Du Hồn Tiểu Thư

Chương 52: C52: Ái Tình Là Gì



Chương 48: Ái tình là gì

Lãng Tinh Thần hít thở không thông, nhớ tới chuyện mình và Tô Mạt Mạt cãi nhau, nếu án kiện của Tôn Đình Nam thật sự có ẩn tình thì không phải mình đã làm khó Mạt Mạt sao?

Tuy Tô Mạt Mạt chưa chắc để chuyện này trong lòng, nhưng sai chính là sai, Lãng Tinh Thần sẽ không vì đối phương không để bụng mà cho qua sai lầm của mình.

"Ngươi làm ơn nói tỉ mỉ kỷ càng, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Ngươi biết thì có ích lợi gì? Đã là linh hồn chúng ta đâu còn năng lực thay đổi cái gì đâu?"

"Chúng ta có thể! Bạn gái của ta ở dương gian là luật sư, hơn nữa còn nhận vụ án của Tôn Đình Nam, cho nên lời cô nói là chứng cứ có tác dụng rất lớn! Ít nhất...có thể để bọn ta biết được, việc bọn ta làm là đúng."

"Được rồi, nếu có thể giúp Đình Nam nhận được phán quyết công bằng thì ta sẽ hỗ trợ hết mình, đây là ta nợ hắn."

Triệu Hiểu Lệ sửa sang lại suy nghĩ, giảng thuật lại cố sự ngày đó...

Ngày đó Tôn Đình Nam đến bệnh viện thăm Triệu Hiểu Lệ, lúc đó tế bào ung thư của Triệu Hiểu Lệ đã di căn, đánh mất chức năng nhai nuốt cơ bản, sinh mệnh được duy trì bằng máy móc, ngay cả mẹ kế của Triệu Hiểu Lệ cũng không hay lui tới thăm hỏi.

Triệu Hiểu Lệ nghe được tiếng khóc cố gắng mở mắt, cuộc đời đi tới bước này, cô đã nhìn thấu được lòng người người nóng lạnh, cô nghĩ không ra sẽ có ai khóc vì mình.

Vào giây phút Triệu Hiểu Lệ nhìn thấy Tôn Đình Nam, cô hoảng hốt cho rằng mình bị ảo giác.

Anh ấy phải hận mình mới đúng, hai người vốn đã đính hôn, sau đó mình phát hiện mình bị ung thư thực quản, từ hôn.

Triệu Hiểu Lệ biết, Tôn Đình Nam là người có lòng tự trọng rất cao, mình dùng cách này đã đi khỏi cuộc đời anh ấy, cả đời này anh ấy sẽ không tha thứ cho mình.

Nhưng khi Tôn Đình Nam nhìn thấy Triệu Hiểu Lệ, oán hận trong lòng phút chốc biến mất, ngoại trừ đau lòng hắn còn có thể làm gì đây?

Triệu Hiểu Lệ giật giật khoé môi, yết hầu khô khốc, giọng khàn khàn nói: "Đình Nam, là anh sao?"


Tôn Đình Nam cẩn thận nâng lên cánh tay gầy trơ xương của Triệu Hiểu Lệ, nước mắt giàn giụa: "Hiểu Lệ, em sao vậy, sao em không nói cho anh biết?"

Triệu Hiểu Lệ muốn cưới nhưng đau đớn đã ăn mòn từng tế báo làm cô cười không nổi.

"Em bị ung thư, đã di căn... Không thể cứu."

"Hiểu Lệ..."

"Quên em đi, anh còn trẻ, tìm người tốt kết hôn đi, hai ta vô duyên vô phận...."

Ngày đó Tôn Đình Nam ở bên cạnh Triệu Hiểu Lệ thật lâu, tinh thần của Triệu Hiểu Lệ cũng tốt lên không ít, có thể chống chọi trò chuyện với Tôn Đình Nam một lúc.

Tôn Đình Nam hỏi Triệu Hiểu Lệ: "Hiểu Lệ, em có tâm nguyện gì?"

Triệu Hiểu Lệ trầm mặc thật lâu, nhìn Tôn Đình Nam gằn từng chữ: "Em muốn chết."

Triệu Hiểu Lệ lấy lại tinh thần sau khi hồi ức, vẻ mặt buồn buồn nhìn Lãng Tinh Thần, lại nói: "Khi đó ta không còn sức lực cho nên nói không được lời đó. Ta tiếc nuối nghĩ lại, nếu lúc trước ta không hủy hôn thì ta đã là người của Đình Nam, hắn nhất định sẽ không trơ mắt đứng nhìn ta chịu khổ, có lẽ hắn sẽ nghe theo ta, sẽ ký vào đơn ngừng chữa trị, để ta ra đi có thể diện một chút."

Triệu Hiểu Lệ phát ra tiếng thở dài, nói: "cũng vào ngay lúc đó Đình Nam như thay đổi thành người khác, hắn trừng mắt nhìn ta cười như không cười, ánh mắt lúc đó...thật sự kỳ quái, giống như đang nhìn kẻ thù, nếu không phải trên mặt hắn vẫn còn nước mắt thì có lẽ ta đã nghĩ hắn không phải Định Nam. Cũng có khả năng...lúc đó ta đang hấp hối nên sinh ra ảo giác, có lẽ Đình Nam chưa từng đến bệnh viện?"

"Ngươi chắc chắn là chỉ nghĩ trong lòng không nói lời đó ra miệng?" Lãng Tinh Thần bắt được mấu chốt, truy vấn.

"Chắc chắn, bởi vì lúc đó ta không còn sức nữa, thở còn khó nhọc thì làm sao nói như vậy được."

Lãng Tinh Thần căng thẳng, cô nhớ tới lúc mình dùng thuật đọc tâm với Tôn Đình Nam, cái người trốn bên trong cơ thể Tôn Đình Nam vậy mà trò chuyện với mình.

Kết hợp với Triệu Hiểu Lệ miêu tả, Lãng Tinh Thần đã có được một đáp án làm mình khiếp sợ!


Mã Lị trong cơ thể Tôn Đình Nam rất có thể là một kẻ đọc tâm!

Nếu không phải vậy, Mã Lị làm sao có thể dùng sóng điện não nói chuyện với mình? Thuật đọc tâm của Lãng Tinh Thần là một loại hệ thống tiếp nhận, phân tích bằng sóng điện não.

Đây cũng không phải năng lúc đặc biệt gì, có thể giải thích dưới góc độ khoa học.

"Sau đó thì sao?" Lãng Tinh Thần lại hỏi.

"Đến bây giờ ta cũng không rõ chuyện sau đó xảy ra là sự thật hay do ta ảo giác. Đình Nam đột nhiên ngồi ngay ngắn, từ trong túi lấy ra khăn lau mặt, thong thả ung dung lau khô nước mắt của mình sau đó tươi cười nhìn ta...hắn vuốt mặt ta, nói với ta đã bệnh đến dạng này còn muốn quyền rũ đàn ông của người khác, xem ra tôi nên sớm tiễn cô lên đường..."

"Tiếp đó?"

"Tiếp đó ta liền ngủ, tỉnh lại Đình Nam đã đi rồi. Ta cho rằng đây là một giấc mộng, qua khoảng.. Một hai ngày sau, Đình Nam lại tới, hắn cầm theo một bao đồ là một cái bao lớn đựng bột phấn màu trắng, hắn ngồi trên mép giường cười với ta, nói: Tôi sẽ tiễn cô lên đường, thứ hồ ly tinh. Sau đó dùng bột phấn pha loãng với nước đổ vào dây dẫn thực quản của ta. Ta có thể đoán được thứ Đình Nam đút cho ta uống là gì, mí mắt ta càng lúc càng nặng, nhưng thân thể ta lại thoải mái vô cùng, có lẽ do tác dụng của thuốc nên ta mỉm cười, dùng chút sức lực cuối cùng nói với Đình Nam cám ơn, đi nhanh đi, đừng nói cho ai biết. Ta không hi vọng Đình Nam sẽ bị bắt, nhưng mà Đình Nam đột nhiên khóc lớn, biểu hiện của hắn rất sợ hãi, tiếp đó ta không còn biết gì cả, bị một âm sai tên Hách Giải Phóng câu ra."

Lãng Tinh Thần hít một ngụm khí lạnh, nói: "Cám ơn" sau đó vội vàng rời khỏi cục chuyển phát.

Đến bên đường bắt một chuyến taxi, chạy đến thành Phong Đô.

....

Dòng chảy thời gian hai giới khác biệt, lúc Lãng Tinh Thần quay lại dương gian thì mới là giữa trưa.

Mặt trời chói mắt làm Lãng Tinh Thần có chút hoảng hốt, cô trực tiếp bay đến trại tạm giam, Tôn Đình Nam không có ở đó, cô thông qua thuật đọc tâm biết được Tôn Đình Nam đã được chuyển đến trung tâm giám định tinh thần. Lãng Tinh Thần lại chạy đến trung tâm giám định, Tôn Đình Nam đang ở phòng hỏi đáp, trên người mang thiết bị phát hiện nói dối, còn có máy đo nhịp đập linh tinh, một người bác sĩ ngồi trước mặt hắn cùng hắn trò chuyện, anh trai của Tôn Đình Nam đứng sau lớp kính nhìn vào trong phòng.

Lãng Tinh Thần như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu cô đoán không sai, Mã Lị nhất định sẽ ngăn cản không cho Tôn Đình Nam giám định thành công, bởi vì Tôn Đình Nam đã ngoài ba mươi, nếu được thả thì người nhà của hắn nhất định sẽ bắt hắn kết hôn.


Chỉ cần quãng đời còn lại Tôn Đình Nam bị nhốt trong tù thì bọn họ mới có thể chân chính ở bên nhau.

Đáng sợ hơn là: điều này đối với Mã Lị vô cùng dễ dàng, nếu Triệu Hiểu Lệ không nói dối, thì Lãng Tinh Thần có một suy đoán, khi Tôn Đình Nam rơi vào trạng thái Mã Lị thì hắn sẽ có trình độ nhất định về thuật đọc tâm, hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ của người xung quanh, cho nên nhiều năm nay không ai phát hiện ra Mã Lị tồn tại!

Lãng Tinh Thần khởi động thuật đọc tâm, tuy Mã Lị tồn tại làm cô không thể đọc tâm của Tôn Đình Nam, nhưng cô có thể đọc tâm của bác sĩ.

Quả nhiên, thông qua một loạt câu hỏi bác sĩ không cho rằng Tôn Đình Nam có bệnh tâm thần phân liệt, bác sĩ quyết định hỏi thêm mấy câu sẽ đưa ra kết luật buớc đầu.

Lãng Tinh Thần dùng thuật đọc tâm với Tôn Đình Nam, lập tức dò được sóng điện não của Mã Lị

"Mã Lị, ngươi biết trên bia mộ của Triệu Hiểu Lệ viết gì không?"

"Là ngươi sao?" Thần sắc Tôn Đình Nam khẽ biến, nhưng che giấu thật tốt. Ánh mắt cũng không đảo qua bên phía Lãng Tinh Thần 

"Hôm nay Triệu Hiểu Lệ hạ táng, trên bia mộ viết là ái thê Triệu Hiểu Lệ chi mộ , chôn trên phần đất tổ tiên của Tôn gia."

"Không thể nào! Bọn họ vẫn chưa kết hôn!"

"Đúng vậy, nhưng cha mẹ Tôn gia cảm thấy con trai của họ đời này xem như hết, Triệu gia không trả lại sính lệ, hai nhà cũng thương lượng rồi nên đưa ra quyết định như vậy."

Lời của Lãng Tinh Thần đánh trúng chuyện Mã Lị quan tâm nhất, quả nhiên trên mặt Tôn Đình Nam biểu hiện tức giận, bác sĩ ngồi đối diện ấn ấn bút bi, híp mắt nhìn sang điện tâm đồ của Tôn Đình Nam, tần suất tim đập của Tôn Đình Nam xuất hiện dao động.

Giống như suy đoán của Lãng Tinh Thần, Mã Lị cũng nhận ra suy nghĩ của bác sĩ, lập tức cười nói: "Có thể kết thúc chưa?"

"Tôn Đình Nam sẽ không bao giờ yêu ngươi! Mặc kệ ngươi có ở bên hắn mười năm hay hai mươi năm, hắn cũng không yêu ngươi! Trước đây do hắn không biết ngươi tồn tại nên mới cùng ngươi tồn tại, nhưng bây giờ hắn đã phát hiện ra ngươi, thà chết cũng không muốn ở cùng ngươi! Ngay cả thân thể ngươi cũng không có thì ngươi có thể cho hắn cái gì? Ngươi có thể sinh con cho hắn sao? Ngươi có thể kéo dài huyết mạch cho Tôn gia sao? Ngươi chỉ là một con quái vật, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi! Dù không có Triệu Hiểu Lệ thì vẫn sẽ có Tôn Hiểu Lệ, Mã Hiểu Lệ, Đinh Hiểu Lệ, dù phụ nữ trên đời này chết sạch hắn cũng không yêu ngươi!"

Lãng Tinh Thần nói như vũ bão điên cuồng kích động Mã Lị, điện tâm đồ bạo động.

Mỗi một câu của Lãng Tinh Thần đều đánh vào chỗ đau của Mã Lị, hơn nữa thuật đọc tâm của cô quấy nhiễu thuật đọc tâm của Mã Lị làm ả không thể đọc được tâm tư của bác sĩ.

"Ngươi hại chết người Tôn Đình Nam yêu nhất, hắn sẽ chỉ biết hận ngươi, ngươi mãi mãi không thể nào chiếm được tình cảm của hắn! Người nhà của hắn cũng sẽ không chúc phúc các ngươi!"


"Câm miệng!" Mã Lị bị chọc điên, chụp lấy ly nước trên bàn xối về phía Lãng Tinh Thần 

Lãng Tinh Thần đại hỉ, tiếp tục nói: "ngươi là quái vật, ngươi hại Tôn Đình Nam tan cửa nát nhà, hắn sẽ không bao giờ yêu ngươi!"

"Ngươi câm miệng! Ngươi ra đây cho ta! Con ranh có phải cũng muốn đoạt Đình Nam của ta! Ngươi mau ra đây!"

Bác sĩ ấn xuống nút báo nguy, vài tên bảo an lập tức chạy vào, một tay ấn lên đầu Tôn Đình Nam ép hắn nằm xuống đất, lấy còng tay bằng da khống chế Tôn Đình Nam.

Lãng Tinh Thần thở ra một hơi, nhìn khoé mắt tức giận của Tôn Đình Nam, chậm rãi nói: "Mã Lị, tuy ta không biết ngươi ra đời thế nào, nhưng ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, ngươi vốn không hiểu thế nào là yêu. Yêu một người sẽ không mặc kệ trả giá chiếm hữu họ, mà là toàn tâm toàn ý bảo vệ họ, khi ngươi nhận ra trên con đường này cả hai không thể nào cũng nhau đi tiếp nữa,....sẽ không trơ mắt nhìn những chuyện đã từng của cả hai bị hủy diệt. Sẽ dốc toàn lực vì họ thắp lên một tia hi vọng, an tâm lùi về sau, để họ có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ."

"Con mẹ mày! Mày ra đây! Mày ra đây cho tao!" Tôn Đình Nam không nghe lọt những gì Lãng Tinh Thần nói, chỉ điên cuồng gào thét.

"Tao yêu Đình Nam! Trên đời này không ai yêu anh ấy hơn tao! Chỉ có tao mới không tổn thương anh ấy, chỉ có tao mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy!" Bộ mặt Tôn Đình Nam dữ tợn, bị mấy người đàn ông hộp sức khống chế nhưng hắn vẫn có thể giãy dụa.

Lãng Tinh Thần nhìn Tôn Đình Nam, nỉ non nói: "Người chết như đèn diệt, có lẽ ngươi sẽ không tránh được kết cuộc biến mất, nhưng dù có không buông bỏ được đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là chuyện của một mình ngươi...."
2

Lãng Tinh Thần đọc tâm tư của bác sĩ, biết được hắn đã có kết quả giảm định của Tôn Đình Nam, mới thoáng thở phào.

Cô đã từng ghét nhất câu nói Bệnh tâm thần giết người không bị bắt

Nhưng hôm nay cô lại tự tay trợ giúp một người, nhận được báo cáo đủ để thoát tội.

Nhìn Tôn Đình Nam nằm trên đất khóc rống, Lãng Tinh Thần nhớ đến Tô Mạt Mạt, cô muốn gặp nàng, thật sự rất muốn gặp nàng.

Điểm ngón chân, Lãng Tinh Thần bay ra khỏi trung tâm giám định tinh thần, theo gió bay đến nhà Tô Mạt Mạt.

Lãng Tinh Thần cảm thấy mệt mỏi quá, muốn Tô Mạt Mạt ôm mình một cái thật lâu.

~~~

:)...drama này làm mị không biết nói lời nào...chỉ thay tiểu Tinh đau lòng. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.