Dù Không Là Thiên Thần

Chương 4: Tình yêu là một thói quen bình thường ấm áp



Tình yêu căn bản không phải là kiếp, cũng không thể đau, tình yêu là một thói quen bình thường, ấm áp.

1

Phi Phàm là một chàng trai trẻ tuổi, hay quên, hơi cố chấp. Anh thích xem bóng đá, hút thuốc, uống bia. Có hơi cao nhưng không giống như cây bạch hoa mà Tiểu Thanh mô tả khi viết về con trai.

Tiểu Thanh thích tên của anh. Họ sống chung với nhau.

Họ sống chung với nhau bởi vì họ là vợ chồng. Thuê một căn nhà rất nhỏ trong thành phố, cũ kỹ, đắt đến vô lý, hai người không biết tính toán gì, thường hay cãi nhau, đã cãi nhau là Tiểu Thanh đuổi Phi Phàm đi…

Kiểu này có vẻ không giống là vợ chồng. Nhưng Tiểu Thanh không hề nói dối, có lần cảnh sát đến điều tra một vụ án, Tiểu Thanh đã đưa cho họ xem giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ. Cô chỉ muốn chứng tỏ mình là một người phụ nữ bình thường, cho nên theo cách thông thường, cô đã lấy chồng.

Ở cái thời đại này, họ kết hôn thế là hơi sớm, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì. Với Tiểu Thanh chỉ là thêm một tờ giấy mà thôi, cũng có thể hạn chế đi một số cá tính nào đó, nhưng không phải là hạn chế tự do.

Quá trình đến với Phi Phàm cực kỳ đơn giản: Sau khi tốt nghiệp, Tiểu Thanh sống cùng với người bạn học có tên là A-na. A-na có một công việc rất tốt, nhà thuê là một căn hộ nhỏ đủ cho hai người, hai người sống rất thoải mái. Chỉ có điều là ngày vui không dài. Hai năm sau A-na nói động đến bà vợ ông chủ, bị phát giác, không những là bát cơm trên tay bị hất đi, mà chỗ ở cũng không còn nữa. A-na thảm bại thu nhặt hành lý trở về quê. Chỉ khổ cho Tiểu Thanh một mình trọ ba đêm ở khách sạn, không biết làm sao đành phải nhờ môi giới tìm nhà.

Chàng trai Phi Phàm không giống với cây bạch hoa ấy đang mặc cả với công ty môi giới. Ông chủ nói giọng Đông Bắc rất nặng nhìn thấy Tiểu Thanh, mắt sáng lên, nói: Dù sao thì một người ở nhà này cũng lãng phí, anh chị thuê chung thì tiện hơn, còn đỡ tốn tiền. Phi Phàm quay lại nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cũng nhìn anh, đều không có cảm giác gì đặc biệt, không phải nhìn thấy thì thích ngay, cũng không ghét, thậm chí cũng không cảm thấy bất ngờ. Như thế có được không? Phi Phàm nói, vừa như hỏi ông chủ người Đông Bắc, vừa như hỏi Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh nghĩ một lát: Anh có biết nấu cơm không?

Phi Phàm gật đầu: Có thể nấu chín cơm. Tiểu Thanh liền trao hành lý cho anh, hai người, kẻ trước người sau cùng ông chủ đi xem nhà.

Nửa năm sau hai người kết hôn. Tiểu Thanh phát hiện ra, với người con trai đã quen biết đó không thể có kết cục như thế này. Trong thời gian đằng đẵng ấy, hai người có thể trở thành vết thương của nhau, sau đó lại mất thời gian để xoa dịu, hàn gắn. Chỉ có thế này mình biết tên của người ta, nhìn rõ dáng người của người ta, rồi quyết định cùng sống chung với nhau thì mới có thể có hôn nhân.

Hai người lấy nhau chưa lâu, hơn nửa năm một tí, đến bây giờ rất nhiều điều về Phi Phàm, Tiểu Thanh đều không biết, có thể là còn ở trong giai đoạn hai người che giấu lẫn nhau.

Anh ta hơi hóm hỉnh, nói: Người Đông Bắc đều là Lôi Phong sống, rõ ràng đã nhặt cho anh một cô vợ.

Đúng là nhặt được. Tiểu Thanh không định tiêu của anh một đồng xu nào. Họ chỉ sống với nhau, mỗi buổi chiều cùng ăn cơm với nhau, có mấy tiếng đồng hồ cùng ngủ chung trên một cái giường.

Phi Phàm xưa nay không đọc những cái mà Tiểu Thanh viết, chỉ bất bình với số tiền nhuận bút mà cô nhận về. Anh vất vả cả một tháng mà tiền lương cũng chỉ đủ để nuôi sống mình và trả tiền nhà.

Hai người cũng không phải thường xuyên cãi nhau vì việc xảy ra cũng không đáng kể gì: Một điếu thuốc, một kênh ti vi, trời mưa quên quần áo đang phơi ở ngoài hoặc là anh động đến cái máy tính của Tiểu Thanh…

Cái máy tính của Tiểu Thanh hình như quá nhạy cảm đối với anh, chỉ cần anh đụng đến là có vấn đề ngay. Cũng vì thế mà Tiểu Thanh đã phải tốn tiền mua một máy tính mới…

Không có gì khác cả, một quá trình đã cố tình sắp đặt như vậy, không có cái hận đến khắc cốt, cũng không có tình yêu tạc dạ. Cứ như thế này, Tiểu Thanh nghĩ: Thật ra cũng không có gì là không tốt.

Phi Phàm gọi Tiểu Thanh là bé yêu, thật ra anh bé hơn Tiểu Thanh một tí. Cách xưng hô đó Tiểu Thanh chưa bao giờ phủ nhận, cô hy vọng suốt đời được đàn ông gọi là bé yêu, bé cưng hay con bé gì gì đó cũng được cho mãi đến khi bạc đầu.

Điều thực sự làm Tiểu Thanh bối rối là điều phát sinh về sau này.

Một buổi tối đi công tác ở ngoài, cô bỗng nhận được một tin nhắn: Tìm em trong mơ.

Tiểu Thanh giật nẩy mình, một số điện thoại rất lạ, Tiểu Thanh bấm máy hỏi lại.

Ai, ai vừa mới gửi tin nhắn cho tôi? Tiểu Thanh hỏi, giọng hơi chần chừ.

Anh. Là giọng con trai, hơi khàn. Anh ta nói: Anh Hoa Mộng Hiên.

Trái tim của Tiểu Thanh như bay ra ngoài.

2

Tuổi mười tám, cái tuổi tình yêu là tất cả.

Vừa ra khỏi phòng thi tuyển vào đại học, người nhẹ nhõm đến lâng lâng. Vừa lúc đó, chị của một người bạn học lấy chồng, cả lớp bọn con gái nhao nhác tranh nhau đi làm phù dâu. Hoa Mộng Hiên là khách nhà trai, đưa lái xe đến đón các cô gái, một chiếc xe Tăng màu đỏ, chật ních, hết cả chỗ ngồi. Tiểu Thanh đứng ngây ra ở bên ngoài xe, Hoa Mộng Hiên kéo cánh cửa xe ở phía trước nói: Tôi bế nhé.

Tiểu Thanh ngoẹo đầu nhìn anh ta: Một chàng trai không lấy gì làm đẹp, nét mặt áy náy, nụ cười hơi tàn nhẫn.

Bọn con gái trong xe cười rộ cả lên.

Lên đây nào. Hoa Mộng Hiên nói: Cháu bé nhất, chỉ có thể bế cháu.

Tiểu Thanh nhìn cặp đùi rắn chắc của anh ta, hơi dỗi, cúi mình ngồi lên đó.

Hoa Mộng Hiên cười: Cho xe đi đi, rồi kéo sập cánh cửa lại. Cánh tay vừa mới rụt vào ôm lấy lưng Tiểu Thanh.

Đang giữa tháng Bảy, máy điều hòa trong xe không làm giảm được cái oi bức. Độ nóng ở thân thể anh ta, mùi thuốc lá trong hơi thở của anh ta đều trùm lên Tiểu Thanh, trái tim Tiểu Thanh bắt đầu đập rất nhanh. Anh ta cảm thấy được, giơ tay vỗ vào đầu Tiểu Thanh: Cô bé!

Tiểu Thanh quay lại nhìn rất gần khuôn mặt, cặp mắt, đôi môi không lấy gì làm đẹp của anh ta.

– Anh gọi là gì?

– Hoa Mộng Hiên. Anh nói: Cháu có thể gọi anh là chú Hoa, đã thi đỗ vào đại học chưa?

Tiểu Thanh lắc đầu: Không biết, có điều là có lẽ không vấn đề gì.

Tốt lắm. Hoa Mộng Hiên khẽ dịch cặp đùi. Hồi đó, Tiểu Thanh 46 kg, không coi là nhẹ lắm. Cô gái bên cạnh liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thanh, cô giả vờ như không nhìn thấy và bỗng hy vọng đoạn đường sẽ dài mãi.

Đoạn đường mười hai phút, cái vẻ mặt thắc thỏm của anh ta như con dao chọc thẳng vào tim Tiểu Thanh khi cô ngoái đầu nhìn lại lần thứ ba.

Đến nơi, Hoa Mộng Hiên bế Tiểu Thanh xuống, lắc lắc cặp đùi, nhìn Tiểu Thanh: Được con trai bế bao giờ chưa?

Rồi! Tiểu Thanh nhìn vào mắt anh; vừa mới bế đấy thôi.

Hoa Mộng Hiên “ừm” một tiếng rồi rảo bước đi.

Trong suốt lễ cưới, anh ta như ẩn như hiện. Tiểu Thanh đứng ở một góc, đưa mắt tìm Hoa Mộng Hiên, cô nhớ rất rõ giọng nói, ánh mắt, nụ cười xấu đến không cứu vãn được của anh. Hoa Mộng Hiên thỉnh thoảng lại cười với mấy cô gái. Tiểu Thanh nghiến răng, thấp thoáng như thấy số kiếp của mình.

Ba ngày sau Tiểu Thanh tìm được Hoa Mộng Hiên trong phòng giao dịch của ngân hàng Trung Ương. Anh mặc bộ đồng phục màu lam kiểu Tây Tạng, như bọn xã hội đen.

Gửi tiền hay rút tiền? Từ sau tấm kính, Hoa Mộng Hiên hỏi Tiểu Thanh, nhận ra cô nhưng không hề để ý.

Tìm anh. Tiểu Thanh nói; em không gửi tiền cũng không rút tiền.

Tìm tôi cũng không có tiền. Hoa Mộng Hiên chỉ chỉ về phía sau cô.

Tiểu Thanh ngoái đầu, nhường chỗ cho một phụ nữ trung niên phía sau. Cô đi ra, rồi đứng lại. Hoa Mộng Hiên cười nhìn đồng hồ, rồi quay lại nói gì đó với một đồng sự, két một cái mở cánh cửa sắt đi thẳng ra ngoài như không hề có việc gì. Anh đứng lại bên lề phố đông nghịt người, xe, dang tay nói: Bây giờ thì em có thể đi được rồi, tôi còn có việc.

Hoa Mộng Hiên. Tiểu Thanh gọi tên anh. Em thích anh.

Em? Anh đứng ngay trước mặt Tiểu Thanh nói; đã được một mét sáu chưa? Đã mười sáu tuổi chưa cô bé? Chờ lớn lên rồi hãy nói những lời như vậy, chưa muộn.

Tiểu Thanh cố nén giận nói: Sáu ngày nữa em đầy mười tám tuổi, mười bốn tuổi đã cao bằng chừng này không thể cao hơn được nữa.

Có cá tính lắm, Hoa Mộng Hiên cười, nhưng làm vợ thì em còn bé quá, làm tình nhân thì anh không nỡ.

Hoa Mộng Hiên, anh là đồ khốn nạn. Tiểu Thanh đã quên những điều cô dự định trước khi tìm gặp anh ta.

Thế là đúng rồi. Hoa Mộng Hiên vẫn cười. Anh nói thật đấy, đi học đi, lớn lên đi, tất cả sẽ chóng quên thôi mà.

Nói xong Hoa Mộng Hiên vẫy một chiếc taxi, ngồi lên đi thẳng không ngoái đầu lại.

Tiểu Thanh trào nước mắt, từng giọt, từng giọt lớn nối đuôi nhau tuôn xuống.

Buổi tối mấy hôm sau, Tiểu Thanh bám theo Hoa Mộng Hiên từ một tiệm ăn đi ra, đang ôm một người phụ nữ say mèm, vẻ quần áo chị ta in dấu phong trần. Anh ngoái đầu lại: Cô bé, chỗ của em không phải ở đây, đi đi.

Trái tim Tiểu Thanh bị tổn thương nặng cô có thể chịu đựng đến một vạn lần từ chối của anh ta, có thể chịu đựng sự khinh miệt của anh ta.

Mùa hè ngắn ngủi, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, không ai biết. Vì một người đàn ông tên là Hoa Mộng Hiên, cánh tay trái của Tiểu Thanh đã có thêm hai vết sẹo ngang dọc. Vì đau mà chấm dứt, Tiểu Thanh rất sợ đau. Về sau trong một bài văn cô viết: Cô không sợ chết nhưng rất sợ đau.

Một tháng sau, cầm giấy báo trúng tuyển, Tiểu Thanh thu xếp hành lý đi xa, thề chết không quay lại.

Sau đó, trong những tình yêu vội vã bắt đầu và cũng vội vã kết thúc, kể cả việc cô thảng thốt lấy chồng đều ẩn chứa cái bóng đen đó.

Nghĩ lại mà giật mình.

Đúng là có thể có âm hồn không tan, đã tám năm rồi, anh ta làm sao mà tìm được cô? Cầm ống nghe điện thoại đến chảy cả mồ hôi tay, Tiểu Thanh không lên tiếng.

Hãy nói cho anh biết em đang ở đâu? Anh ta lại hỏi một lần nữa.

Bắc Kinh. Tiểu Thanh vụt nhả ra hai tiếng đó.

Được, anh sẽ đi tìm em.

Không nên. Tiểu Thanh nói, Bắc Kinh rộng lắm, anh không biết em ở đâu, em không muốn gặp anh, em lấy chồng rồi.

Còn gì nữa không?

Tiểu Thanh lắc đầu, cảm thấy hình như anh đang đứng ở một nơi nào đó có thể nhìn thấy mình. Cô quay đầu nhìn bốn phía, gian phòng xa lạ, trống rỗng. Điện thoại của anh ta đã ngắt rồi.

Tiểu Thanh ngơ ngác xoay nhìn khắp gian phòng, hình như anh ta trốn ở một chỗ nào đó.

Ngày mai, anh ta nói anh ta đến Bắc Kinh.

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Tiểu Thanh tự nhủ: Ngủ là cách tốt nhất để khỏi phải suy nghĩ.

3

Tiểu Thanh chỉ ngủ được một lát thì tỉnh dậy, cô bật đèn nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ sáng. Bỗng nhiên cô muốn nghe giọng nói của Phi Phàm, giọng nói của anh hơi mềm, chậm rãi, thỉnh thoảng lại dừng lại.

Một cảm giác chưa từng có.

Cô nghe tiếng chuông điện thoại đổ nhưng không có người trả lời. Ở đầu bên kia tiếng chuông vẫn không ngừng. Ống nghe ở ngay cạnh giường, thò tay ra là lấy được, không có lý do gì mà anh ấy không nghe thấy.

Cô nghi ngờ ấn số rồi đặt xuống, lại ấn từng số một, vẫn không có người nhấc máy.

Bỗng nhiên hoảng lên, Tiểu Thanh ngồi dậy, muốn hiểu tại sao, hay Phi Phàm không có ở đấy.

Những đêm cô không có nhà, anh ta cũng không – xưa nay chưa bao giờ cô nghĩ như vậy, không phải là cô cố ý, chỉ là vô cớ tỉnh dậy và muốn nghe giọng nói của anh. Anh hay lái xe công ty về nhà, có thể có chuyện gì không?

Nghĩ vậy tay chân cô lạnh cóng. Cô lại bấm điện thoại di động, ngón tay cứ run lên, cô bắt đầu cầu khấn để nghe được anh nói. Phi Phàm anh nói đi.

Cái âm thanh lạnh buốt làm cho Tiểu Thanh ngã xuống thành giường. Đây không phải là thói quen của Phi Phàm. Mấy tiếng trước anh còn gọi điện đến nói: Bé yêu hãy ngủ ngon.

Máy sưởi hơi nước hình như đã ngừng rồi. Cái cảm giác lạnh buốt ập đến từng đợt. Tiểu Thanh chạy đi đóng cửa sổ ở lan can, nhìn thấy đường phố Tây Thập Khố vẫn rực rỡ ánh đèn, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy lướt qua không một chút tiếng ồn.

Cô lại bấm điện thoại, vẫn không nghe thấy tiếng mừng vui của Phi Phàm ở đầu dây bên kia.

Ánh nắng mùa đông đã ùa vào cửa sổ. Cái thời điểm 8 giờ 30 phút đến khó khăn hơn bao giờ hết. Đầu ù cả lên, hơi buồn nôn. Cô bấm máy điện thoại của công ty Phi Phàm, cuối cùng đã nghe được giọng nói, không phải của anh, nhưng thế giới vẫn còn. Người bên kia nói: Phi Phàm ở bệnh viện chăm sóc một đồng sự chưa đến làm việc.

Cô thấy tim mình như rụng xuống, cô nói: Tôi là vợ Phi Phàm, bảo anh ấy gọi điện cho tôi.

Cô lăn đùng ra giường, vô cùng mệt mỏi.

Mười phút sau, cái giọng nói mềm yếu của Phi Phàm truyền đến: Bé yêu, em tìm anh à?

Tiểu Thanh bắt đầu bằng một trận chửi, lúc đầu Phi Phàm còn giải thích: Sợ em lo, sau đó không nói gì nữa. Chưa bao giờ anh thấy Tiểu Thanh như thế. Suốt nửa tiếng đồng hồ, đến khi Tiểu Thanh ngừng chửi thì nước mắt đã đầy mặt.

Mệt quá cô thở hổn hển. Phi Phàm nói: Em yêu, anh sai rồi. Anh cho rằng em không để ý. Bỗng nhiên anh hỏi: Tiểu Thanh, em có chút yêu anh đấy chứ?

Anh nín thở, câu hỏi này anh chưa bao giờ nêu ra, mặc dù họ đã là vợ chồng hơn nửa năm rồi.

Còn anh? Tiểu Thanh nói.

Anh yêu em.

Ba chữ không một chút yếu mềm nữa, nặng trịch.

Phi Phàm nói: Anh yêu em nhiều hơn em nghĩ.

Thế ư? Thế ư? Tiểu Thanh ấp úng đặt điện thoại xuống, trào nước mắt.

Không biết vì sao cơn buồn ngủ ập đến, Tiểu Thanh vùi vào chăn, nhắm mắt lại. Không mơ, như là sự tiếp tục trước nửa đêm, trong đó không xảy chuyện gì.

4

Tiểu Thanh lại nhận được điện thoại của Hoa Mộng Hiên, anh ta nói anh ta đứng trên một khối đá hoa cương ở ga xe lửa Tế Nam.

Tiểu Thanh chưa tỉnh hẳn, cảm giác mơ màng. Anh ta ở ga Tế Nam? Anh ta làm gì ở đó?

Anh là Hoa Mộng Hiên, anh ta hét to lên một tiếng. Tiểu Thanh, anh cần gặp em. Tiểu Thanh ngồi dậy, không thể không tỉnh. Anh ta nói anh ta là Hoa Mộng Hiên.

Khẩu khí anh ta mềm đi, nhưng anh ta bỗng mất đi dũng khí: Trên đường đi anh muốn hỏi em, em còn muốn gặp anh không? Anh mang theo cuốn tiểu thuyết mới ra của em, anh đã dùng hết một ngày để đọc xong nó, đói đến muốn chết, anh phát hiện ra một người con trai ba mươi hai tuổi vừa mới biết ra rằng trong kiếp này hạnh phúc cần tìm là ai. Tiểu Thanh, anh còn có chỗ trong tim em không?

Anh ở trên cánh tay tôi, Tiểu Thanh nghĩ bụng, vẫn im lặng nhìn điện thoại. Mất dũng khí, Hoa Mộng Hiên làm sao lại mất dũng khí?

Nếu em không nói anh sẽ đáp chuyến tàu mười lăm phút sau đến Bắc Kinh.

Không nên đến nữa. Tiểu Thanh nghe tiếng trả lời kỳ lạ trong điện thoại di động. Anh ta là Hoa Mộng Hiên, cô hãy nói anh ấy không nên đến nữa.

Nếu mọi thứ diễn ra vào tám năm trước, anh ta chịu hé ra một phần vạn khe hở, chết cũng được. Tám năm, mọi thứ đã khác rồi.

Em không muốn gặp anh nữa? Tiểu Thanh, em đã yêu anh đến thế!

Yêu. Anh ta chấp nhận là yêu thì tại sao anh ta lại khinh miệt tình yêu đến thế, khi mà tình yêu đó lại thuần khiết nhất. Nhưng đấy không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là nghe giọng nói của anh, Phi Phàm thấp thoáng hiện ra trước mắt.

Em đã lấy chồng rồi. Tiểu Thanh nói khi hình ảnh Phi Phàm rõ nhất.

Em không yêu anh ta, em không thể yêu anh ta. Hoa Mộng Hiên hừ một tiếng.

Tôi yêu anh ấy. Tiểu Thanh bỗng nổi giận, nghe tiếng “hừ” của Hoa Mộng Hiên, cô hét vào máy điện thoại.

Mọi âm thanh đều bỗng nhiên ngừng hẳn, Tiểu Thanh tròn mắt, cứng lưỡi. Yêu ai? Tiếng “anh ấy” trong miệng cô chính là Phi Phàm. Chẳng qua chỉ trong một buổi tối mà thôi, đã xảy ra chuyện gì?

Hoa Mộng Hiên chậm rãi nói câu cuối cùng: Nhất định phải thế sao? Tiểu Thanh. Không phải là anh trở thành vết thương của em thì em đã thành vết thương của anh. Không còn nước mắt nữa. Cái tình yêu ở tuổi mười tám mà Tiểu Thanh đòi cho bằng được ấy, giờ này đây đã gần đến thế. Chính cô đã đẩy nó đến một thế giới khác để kiếp này không thể gặp lại được. Tim nhói lên một cái, hoặc có thể là một giây. Một giây đồng hồ, dù đau đến thế nào cũng có thể chịu được.

Mặt trời đã lên cao. Đói thật rồi, Tiểu Thanh dậy nấu cho mình bát mì, cũng như Phi Phàm lúc bình thường, cho vào trong bát một tí tương ớt, một tí giấm. Hôm nào cũng ăn như vậy tưởng chán đến chết, nhưng khi đói nhất, nhớ nhất vẫn là bát mì như vậy. Tình yêu căn bản không phải là kiếp, cũng không thể đau, tình yêu là một thói quen bình thường ấm áp.

Cuối cùng Tiểu Thanh đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.